Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3622


Không phải vì mấy món đồ cổ này giá trị bao nhiêu, mà bởi vì Quan Triều Viễn cam tâm tình nguyện lãng phí thời gian và tâm tư cho cô.


Cho dù cuối cùng không thể tìm lại được những món đồ cổ này, cổ phần của tập đoàn Tô Thị cũng không lấy lại được, chỉ cần có tấm lòng này của Quan Triều Viễn thì đối với cô đã là sự yêu thương lớn nhất rồi.


“Cảm ơn anh”


Lúc này Tô Lam không cầm nổi nước mắt nữa, cô từng bước từng bước đi đến trước mặt Quan Triều Viễn.


Hôm nay chuyện cảm động anh làm thật sự rất nhiều, cho nên cô cảm thấy nước mắt của mình cũng sắp chảy đến khô cạn mất rồi Nhưng mà những giọt nước mắt lúc này hoàn toàn là những giọt nước mắt hạnh phúc.


Tô Lam nói ra câu cảm ơn từ tận đáy lòng “Em không biết giờ đây trừ nói cảm ơn anh ra thì còn có thể làm gì… Cái gì em cũng không có, nhưng mà anh lại cho em toàn bộ thế giới…”


Nghe những lời đầy xúc động này của Tô Lam, trong mắt Quan Triều Viễn cũng ẩn ấn hiện lên những cảm xúc vui mừng lửng lơ.


Anh khẽ nhếch miệng, cẩn thận kéo những sợi tóc bị gió biển thổi loạn ra sau tai cô: “Em không cần làm cái gì hết, chỉ cần yêu anh là đủ rồi”


Ngay lúc này, một tràng vỗ tay vang dội vang lên sau lưng hai người họ.


Nước mät Tô Lam còn chưa kịp khô vội quay đầu nhìn lại.


Phát hiện người đang vỗ tay chính là Tô Duy Nam, chẳng qua nụ cười trào phúng khi nãy trên mặt anh ấy đã biến mất, chỉ là trong mắt vẫn lộ ra biếu cảm xa lánh: “Thật sự không ngờ, cậu cả Quan vì cục cưng nhà tôi mà làm được đến nước này, chỉ riêng chuyện này Tô Duy Nam tôi vô cùng hổ thẹn.”


Quan Triều Viễn năm tay Tô Lam, không hờn không giận nhíu mày: “Ai là cục cưng nhà anh chứ, anh thật biến thái!”


Tô Lam cau mày, tức giận dùng cánh tay đụng nhẹ vào Quan Triều Viễn: “Không được nói như vậy với anh trai eml”


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, tuy biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi nhưng cũng không mở miệng nói tiếp.


Tô Duy Nam thản nhiên mở miệng: “Hôm nay tôi đến đây hoàn toàn là vì cục cưng nhà tôi. Chuyện nào ra chuyện đấy. Cục cưng muốn chọn người đàn ông nào tôi đương nhiên sẽ không can thiệp, đây là tự do của em ấy. Nhưng mà ân oán giữa tôi và cậu, ân oán giữa tôi và nhà họ Quan vẫn tồn tại như cũ”


“Nói vậy Tư Vũ Chiến đã bị anh giết chết rồi sao?”


“Nếu phải giết người, chẳng bằng khiến người đó sống không bằng chết. Như vậy vừa có chút thú vị hơn vừa có ý nghĩa hơn.”


“Trước khi giết chết anh ta, tốt nhất anh nên điều tra cho rõ vụ tai nạn xe hơi năm năm trước đã.”


Biểu cảm của Tô Duy Nam bỗng nghiêm túc hẳn, trong mắt lóe lên một tia hung ác: “Không cần biết vụ tai nạn xe năm đó có bao nhiêu chuyện bên trong, việc tháo bỏ hiểu lầm này không phải việc cục cưng nhà tôi phải nhận, hiểu không?”


Ý tứ của Tô Duy Nam chính là, cho dù cái chết của Lệ Bảo Ngọc thật sự không liên quan gì đến anh ấy, anh ấy cũng chẳng có trách nhiệm hoặc dự định phải giải thích bất cứ cái gì cho nhà họ Quan.


Quan Triều Viễn lắng lặng nhìn anh ấy, không nói gì.


Tô Duy Nam đi đến trước mặt Tô Lam, cưng chiều xoa đầu cô: “Cực cưng, anh hy vọng em sẽ hạnh phúc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK