“Vào đi.” Giọng nói của Quan Triều Viễn lộ vẻ bất lực.
“Tô Lam, Nhiễm Tranh tới thăm em này.” Vừa bước vào Quan Triều Viễn liền mở miệng gọi, nghe cứ như Tô Lam không hề bị làm sao vậy.
Khi nhìn thấy Tô Lam trên giường bệnh Mục Nhiễm Tranh cũng giật mình.
Cô lẳng lặng nằm ở đó, nếu không phải còn cảm nhận được cô đang hít thở thì anh gần như cho rằng cô đã chết.
Dạo trước Tô Lam còn trêu đùa, so ảnh với anh trên Wechat, thậm chí hai người còn gọi video.
Vì thế mà Quan Triều Viễn còn dạy dỗ anh một trận ra trò.
Nhưng bây giờ cô nằm trên giường không nhúc nhích.
Mục Nhiễm Tranh cảm giác có thứ gì đó mắc ở cổ họng, khiến anh không nói nên lời.
“Chú, bác sĩ nói sao?”
“Nếu ba tháng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ thành người thực vật.”
Vẻ mặt của Quan Triều Viễn rất bình tĩnh, anh kéo chăn cho Tô Lam.
Mục Nhiễm Tranh cũng nghe ngóng được từ bạn mình rằng tháng đầu là giai đoạn tốt nhất để đánh thức, thời gian càng lâu thì khả năng đánh thức càng thấp.
Bây giờ đã qua giai đoạn vàng.
Mục Nhiễm Tranh bê một cái ghế đến rồi ngồi xuống.
“Cháu tâm sự với cô ấy đi, ngày nào cũng nghe chú nói chuyện chắc cô ấy chán lắm rồi.”
Bác sĩ bảo phải thường xuyên nói chuyện cùng bệnh nhân, như vậy mới có thể khiến Tô Lam sớm tỉnh lại.
Quan Triều Viễn luôn thao thao bất tuyệt bên tai Tô Lam mà không biết chán, nhưng Tô Lam không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói của anh.
“Tô Lam, dạo trước tôi tải rất nhiều nhãn dán mới, ban đầu định chờ khi cô sinh xong bé cưng, ở cữ sẽ gửi cho cô để giải sầu, chơi vui lắm đó, cô không muốn xem sao?”
Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ miên man, anh muốn nói rất nhiều chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Tô Lam, chúng ta quen nhau sắp được sáu năm rồi nhỉ? Từ hồi năm nhất chúng ta đã ngứa mắt nhau, cô cảm thấy tôi là cậu ấm, là ngôi sao, luôn bày ra dáng vẻ đáng ghét, còn tôi cảm thấy cô luôn nhìn người khác với vẻ ta đây hơn người, dáng vẻ của cô mới đáng ghét ấy.”
“Nhưng cô không biết đâu, thật ra tôi rất khâm phục cô, môn nào cô cũng xếp thứ nhất, bởi vì cô là con gái, tôi lại không cam lòng thua con gái cho nên luôn đối đầu với cô.”
Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh nắm lấy tay Tô Lam đưa lên miệng hà hơi, không biết anh có đang nghe Mục Nhiễm Tranh nói chuyện hay không.
“Tôi cũng không ngờ chúng ta sẽ trở thành bạn thân, tôi cũng không biết mình bắt đầu thích cô từ khi nào.”
Động tác của Quan Triều Viễn hơi khựng lại.
Mục Nhiễm Tranh dường như chợt bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ của mình.
“Ờm, chú ơi, ờm, cháu…”
“Nói tiếp đi.”