Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1290


“Em còn một câu hỏi cuối cùng, vừa nãy khi em tỉnh sao anh lại không để ý đến em mà chạy vào phòng tắm thế?”


Tô Lam vẫn không hiểu.


“Anh uống nhiều nước quá nên buồn đi vệ sinh, hì hì!”


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng lại nở nụ cười nghịch ngợm đặc trưng của mình, lộ ra hàm răng trắng tinh.


“Em mệt rồi, em ngủ một lát đây.”


Nghe Tô Lam nói muốn ngủ, Quan Triều Viễn lại lo lắng.


“Yên tâm đi, em sẽ tỉnh lại.”


“Ngủ đi, khi nào em tỉnh lại, ông chồng đẹp trai của em sẽ về.”


Chẳng bao lâu sau Tô Lam đã chìm vào giấc ngủ.


Quan Triều Viễn vội vàng dùng thời gian này để tút tát lại nhan sắc, anh còn đi cắt tóc nữa.


Vẫn đẹp trai như xưa.


Anh chạy đến phòng sơ sinh một chuyến, Chung Vũ Lăng và các y tá nhìn thấy anh cũng giật mình.


Thời gian qua mọi người đã quen với Quan Triều Viễn lôi thôi lếch thếch, đột nhiên anh trở lại làm Quan Triều Viễn đẹp trai trước kia khiến mọi người chưa quen.


“Sếp Quan vẫn đẹp trai như trước!”


“Gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái mà!”


Quan Triều Viễn đến trước lồng ấp của con trai, cậu bé đang ngủ rất say.


Cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng còn mấp máy.


“Tình hình thế nào?”


“Bây giờ mọi thứ đã bình thường, chỉ là cậu bé còn rất yếu, cơ thể lại quá gầy nên vẫn phải nằm trong lồng ấp một thời gian nữa, nhưng bé ăn được, ngủ được, chắc không lâu nữa sẽ được ra thôi.”


Chung Vũ Lăng rất vui vì kết quả này.


Quan Triều Viễn lấy điện thoại ra chụp vài tấm, thật khó tưởng tượng cậu nhóc đỏ hỏn này lại có quan hệ huyết thống với mình.


Cậu bé là con trai anh, là con trai của anh và Tô Lam.


“Sếp Quan, anh hãy nói với mợ chủ là không cần lo lắng cho cậu chủ nhỏ bên này. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé thật tốt, bây giờ sức khoẻ mợ chủ đang rất yếu, cũng không vội cho con bú.”


“Bà vất vả rồi.”


Vì nhóc con vẫn nằm trong lồng ấp không thể bế ra, Quan Triều Viễn chỉ đành chụp vài tấm rồi về.


Khi anh về thì Tô Lam đã tỉnh, y tá đang cho cô ăn.


“Em thấy mình đã khoẻ hơn nhiều rồi, anh đưa em đi thăm bé cưng đi, từ lúc sinh con ra đến giờ em vẫn chưa được thấy con.”


“Không vội, bây giờ em đang rất yếu, lại đang ốm, không sợ lây cho con à? Anh có ảnh đây, em muốn xem không?”


Quan Triều Viễn vội ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra.


“Mau cho em xem đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK