“Anh xem tôi là Tô Bích Xuân, nói tôi muốn hại anh, đẩy tôi lên trên mặt đất, sau đó tôi đã bị ngất đi, chuyện sau đó nữa tôi cái gì cũng đều không biết rồi.”
Cô nhẹ nhàng vén tay áo của mình lên: “Vết sẹo trên tay tôi là khi đó tạo nên.”
Quan Triều Viễn ngờ vực trừng mắt nhìn cô.
Và cả vết sẹo trên cổ tay cô.
Xanh xanh tím tím, rất bắt mắt.
Cô giấu giếm chuyện này sao?
Không muốn bản thân anh cảm thấy hổ thẹn?
Nhìn thấy Quan Tư Dạ tin rồi, Tô Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhỏ tiếng mở miệng nói: “Vậy.
Chúng ta ly…
“Anh hai, anh có phải là điên rồi hay không? Vết thương của anh vừa mới nứt ra.
sao lại còn chạy lung tung? Chân không muốn nữa có đúng không? Vẫn còn may là một dao đó đâm không sâu, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ đến, nhanh chóng cùng em quay lại bệnh viện ngoan ngoãn nằm nghĩ đi”
Tân Tấn Tài một mực luôn trốn ở trong góc phòng nhìn trộm giờ nhanh như tên bay ra.
Vừa rồi nhìn thấy khẩu hình của chị dâu nhỏ muốn nói ly hôn.
Tân Tấn Tài liền vội vàng muốn dụ dỗ kéo.
Quan Triều Viễn đi.
Thẩm Tư Huy nhìn thấy bộ dạng tràn đầy mờ mịt của Tô Lam, nhịn không được mở miệng nói: “Chị dâu nhỏ, chị dâu có biết tại Sao anh hai lại bị thương không?”
Tô Lam nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải do Tô Bích Xuân đâm anh ấy bị thương sao?”
Thẩm Tư Huy lắc đầu thở dài n¡ àm sao có khả năng đó, chỉ dựa vào Tô Bích Xuân làm sao đủ sức làm bị thương một cọng lông của anh hai chứ?”
“Cậu nói vậy là ý gì?”
“Ý của tôi là, anh hai bị bỏ thuốc rất nặng, thiếu chút nữa là nhận nhầm Tô Bích Xuân thành chị dâu. Rồi sau anh hai lại không để cho mình bị mê hoặc, đã không tiếc tự làm mình bị thương, dùng đao đâm vào đùi lớn, lợi dụng cái đau để duy trì sự tỉnh táo của mình!”
“Cậu nói cái gì?”
Tô Lam hoàn toàn kinh hãi.
Vết thương trên đùi lại là do chính tay anh đâm sao?
Tại sao lại có thể?
Cô không hiểu: “Tại sao lại thế, tôi không hiểu…
Thẩm Tư Huy thở dài trong lòng nghĩ: Chị dâu nhỏ bình thường nhìn cũng thanh khiết thông minh, tại về phương diện tình cảm lại chậm chạp như vậy chứ?
“Đương nhiên là bởi vì chị đó!”
Tô Lam càng trở nên ngáo hơn: “Tôi?”