Dù sao thì nếu như vừa nãy Elena không ra mặt để ngăn cản thì có khi hôm nay tên Erics kia một là chết, hai là tàn phế.
Elena đã từng gặp rất nhiều người, chỉ cần nhìn sức cổ tay của Tô Duy Nam và ý muốn giết người xung quanh người anh, cô ta cũng đoán ra được người đàn ông trước mặt không phải là một người đơn giản rồi.
“Cậu rất thú vị”
Elena mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm champagne rồi nhìn về phía Mộ Mẫn Loan đứng gần đó.
“Đây là cô gái của cậu à?”
Tô Duy Nam cũng quay đầu sang nhìn về phía Mộ Mẫn Loan, mà đúng lúc này, Mộ Mẫn Loan cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía các anh.
Vừa khéo cô cũng nghe được câu hỏi của Elena.
Biểu cảm của Mộ Mẫn Loan hơi khựng lại, thật ra thì cô cũng rất muốn rằng Tô Duy Nam sẽ thừa nhận mình.
Nhưng rồi cô lại nghĩ đến việc anh còn cần thân phận vị hôn phu của Âu Mỹ Lệ thì cô lại thấy rằng mình không nên ích kỷ như vậy.
Cảm xúc bối rối ấy của cô không lộ rõ ra mặt, nhưng lại được biểu đạt rất rõ qua ánh mắt.
Mà Tô Duy Nam là ai? Anh là người đàn ông hiểu Mộ Mẫn Loan nhất trên đời này.
Trong ánh mắt chăm chú của cô, anh nhẹ nhàng gật đầu “ừ”
Mặc dù đó chỉ là một từ đơn rất ngắn gọn, nhưng vào tai Mộ Mẫn Loan thì chữ đó lại giống như một cái búa nghìn cân vậy.
Tô Duy Nam đã thừa nhận thân phận của cô rồi sao? Sao lại thế chứ? Rõ ràng là anh không nên làm vậy mà!
Nếu như anh thừa nhận thân phận của cô thì chẳng phải là người khác sẽ biết sao?
Vậy thì sau này anh và Âu Mỹ Lệ sẽ diễn kịch với nhau kiểu gì?
Nhưng tại sao khi nghe thấy anh thừa nhận thân phận của mình, Mộ Mãn Loan lại cảm thấy hưng phấn đến mức chỉ muốn khóc òa lên vậy?
Elena mỉm cười: “Qô ấy rất đẹp: Nói xong câu đó, cô ta quay sang nhìn liếc trợ lý đứng bên cạnh.
Người trợ lý kia nhanh chóng lấy một tờ danh thiếp ra, đưa cho Tô Duy Nam: “Mong rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau”
Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên điều gì đó, nhưng cuối cùng thì anh cũng nhận lấy tấm danh thiếp đó.
Sau khi anh nhẹ nhàng gật đầu thì Elena cũng quay người rời đi.
Lúc này Mộ Mẫn Loan vội vàng đi đến, cô hơi khẩn trương lên tiếng “Sao vừa nãy anh lại thừa nhận chứ?”
Tô Duy Nam nhìn liếc qua cổ tay cô, phát hiện ra cổ tay trắng nõn của cô đã bị tím bầãm lên vì cái nắm tay của Erics lúc nấy, anh không vui nhíu mày lại: “Anh thừa nhận chuyện gì cơ?”
“Thừa nhận rằng… em là… em là…”
“Em là cái gì?”
Mộ Mãn Loan kiên trì nói nốt: “Em là người phụ nữ của anh”
“Em đã nói với mọi người rằng em là người phụ nữ của anh rồi, nếu như anh không thừa nhận thì chẳng phải là quá thiếu ga lăng rồi sao?”
Tô Duy Nam nói xong câu đó, gương mặt tươi cười của Mộ Mãn Loan đỏ bừng lên Người này dám lấy lời của cô để trả lời lại côt Thấy gương mặt của Mộ Mẫn Loan đỏ bừng lên vị lo lắng, Tô Duy Nam dứt khoát nắm lấy tay cô: “Để anh dẫn em đi bôi thuốc rồi kiểm tra lại”