Quan Triều Viễn lại gần Tô Lam, nở nụ cười xấu xa.
“Có phải em muốn khen anh không?”
“Nghiêm túc đi! Sao anh có thể dùng thế lực của mình để giở trò bịp bợm như thế? Em biết anh đang giúp em, nhưng…”
Quan Triều Viễn bịt miệng Tô Lam lại.
“Dừng lại! Anh phải nói rõ với em trước, anh không giở trò bịp bợm! Những điều đó đều là thật.”
Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn.
“Không thể nào! Nếu không phải là giả thì sao từ mùa hè năm ngoái đã có rồi?”
“Vậy thì có nghĩa là nó có thật.” Quan Triều Viễn nhún vai, không cho là đúng.
“Đó là giả!”
“Những khoản quyên góp đó là thật, đó đều là việc tốt anh làm, thằng cháu trai Mộ Dung Dịch kia muốn so nhiều tiền hơn anh nhưng mà vẫn còn non lắm!”
Quan Triều Viễn khinh thường.
“Đều do anh làm?”
Quan Triều Viễn gật đầu đắc chí.
“Mẹ anh nói kiếm nhiều tiền như vậy cũng vô ích, một mình tiêu không hết nên anh quyết định làm việc thiện tích đức. Nhưng anh nghĩ những chuyện này không cần phải nói cho người khác biết anh đã kiếm được bao nhiêu tiền, vậy nên những tổ chức từ thiện đó không hề biết là tiền anh đóng góp.”
Tô Lam mở to mắt nhìn Quan Triều Viễn, cô không ngờ anh còn có suy nghĩ này.
“Vì thế mấy ngày nay anh đã bảo Doãn Cẩn để những tổ chức từ thiện đó ngầm hiểu số tiền ấy là do em quyên tặng. He he, có phải em muốn khen anh không?”
Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.
Cô thật sự không biết phải nói gì với người đàn ông này.
Mặc dù chuyện bao cao su mấy ngày trước khiến cô rất tức giận, nhưng nghĩ đến Quan Triều Viễn vẫn một lòng vì mình, lần này anh còn giải vây giúp cô.
“Tô Lam, cục cưng của anh, hôm nay anh có thể trở về phòng ngủ rồi chứ?”
Quan Triều Viễn vội tranh công.
“Không phải anh làm việc tốt không để lại tên à? Sao bây giờ lại hỏi em công lao?”
“Khi cần kể công thì vẫn phải kể.”
Tô Lam bật cười.
Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng được thấy Tô Lam cười, mấy ngày nay hai người toàn lạnh mặt với nhau.
“Cười rồi, cười rồi, cuối cùng em cũng cười rồi. Em cười lên vẫn xinh hơn, sau này đừng xụ mặt nữa, xấu lắm!”
Tô Lam lập tức dập tắt nụ cười.
“Đắc ý quá nên quên rồi đúng không?”
“Không, không, tuyệt đối không! Anh đang chờ lệnh của vợ này.”
“Anh về phòng ngủ cũng được, nhưng em có điều kiện.”
Tô Lam chỉ đành lùi lại một bước.
“Sao còn có điều kiện nữa?”