Quan Triều Viễn híp mắt, ‘Lại muốn hối hận?”
Tô Lam mặt nhất thời đỏ lên: “Tôi, tôi không có.”
vietwriter.vn
“Vi vậy, những gì em đang hỏi đều là vô nghĩa.”
Quan Triều Viễn mạnh mẽ ôm lấy eo cô, khiến cả người cô dính chặt vào người anh.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, không cho cô suy nghĩ linh tỉnh nữa.
Cả đêm đó, Quan Triều Viễn không có động vào cô, chỉ là ôm cô ngủ thật ngon.
vietwriter.vn
Nhưng Tô Lam không ngủ yên như vậy.
Trong giấc mơ, cô gặp gia đình của Quan Triều Viễn, khuôn mặt của những người đó không thể nhìn rõ, nhưng mọi người đều chỉ trỏ trước mặt cô, không ai thừa nhận cô là vợ của Quan Triều Viễn. Thậm chí, bọn họ còn tìm mọi cách để ép cô ly hôn.
Gặp ác mộng cả đêm, nên khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tô Lam cảm thấy có chút không khỏe.
Sau khi cô mơ mơ hồ hồ tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị xuống nhà để đưa hai đứa con đến nhà trẻ, cô thấy Quan Triều Viễn đang ngồi ở bàn ăn, tràn đầy năng lượng ăn bữa sáng.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao mắt mẹ như mắt gấu trúc thế kia?”
Tô Mỹ Chi cũng nghiêng đầu, cau mày: “Mẹ như thế này không xinh, Mỹ Chỉ không thích.”
Lâm Mộc ở bên cạnh cũng nói: “Thưa bà, bà bị sao vậy? Bà không ngủ đêm qua à?”
Tô Lam cảm thấy đau đầu, cô lắc đầu bước đến bên con gái: “Mẹ, đêm qua gặp ác mộng.”
“Ồ, gặp ác mộng à? Vậy lát nữa tôi sẽ mua trà an thần. Thưa bà, bà đến ăn sáng trước đã.”
Tô Lam ngồi đối diện với Quan Triều Viễn và ăn từng chút cháo một.
Và đối với những thứ như gia phả, Quan Triều Viễn không cần phải đánh tiếng trước với các trưởng lão của mình trước sao?
Thế này có được tính là tiền trảm hậu tấu không?
Tô Lam muốn hỏi, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu như, nếu như mọi thứ đúng như: Nhan Thế Khải đã nói thì sao?
Cô có nên thẳng thắn từ chối Quan Triều Viễn không?
Lúc này, Quan Triều Viễn đã ăn gần xong rồi, khi nhìn lên, anh nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của Tô Lam, cháo trong bát đã trào cả ra ngoài rồi “Sao vậy? Vẫn đau đầu à?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông gọi tâm trí của Tô Lam trở lại.
Cô miễn cưỡng cười: “Không có.”
Quan Triều Viễn liếc nhìn cô, “Ăn xong đi Cục Dân chính.”
Tô Lam tim đột nhiên nhảy lên: “Anh Ngày khác được không?
Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói những lời sau đó, Quan Triều Viễn đã cắt ngang cuộc trò chuyện như thể anh đã đoán được: “Đang ăn đừng có nói chuyện.”
Tô Lam nghẹn ngào không thốt nên lời.
Sau bữa sáng, Quan Triều Viễn đích thân lái xe đưa cô đến Cục Dân chính.
Sau cơn ác mộng đêm qua, Tô Lam cảm thấy hơi lo lắng.