Lâm Thúy Vân nảm được điểm mấu chốt của Quan Triều Viễn trong tay.
Cô ấy còn đang định dặn dò thêm điều gì đó thì đã thấy Quan Triều Viễn vội vàng quay lưng, rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng anh vội vàng rời đi, dường như trong mắt Lâm Thúy Vân hiện lên toàn là màu hồng: “Nam thần đúng là nam thần, vô cùng đẹp trai luôn!”
“Đồ trẻ con ngu ngốc!”
Đột nhiên, sau lưng Lâm Thúy Vân vang lên tiếng cười khẩy mỉa mai châm chọc.
Lâm Thúy Vân vừa quay đầu lại, bỗng nhiên bắt gặp khuôn mặt của Lục Mặc Thâm.
Mắt anh ta nheo lại…
“Nước… nước.
Trong ký túc xá của trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, Tô Lam đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đỏ bừng bừng Kể từ sau hôm đi về bị dính mưa, sau khi cô gửi một tin nhản chia tay cho Quan Triều Viễn, là cô bắt đầu trùm chăn kín đầu ngủ say như chết.
Sáng ngày hôm sau, cô bắt đầu bị sốt, ý thức trong lúc sốt có chút không rõ ràng Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên bên tai Thế nhưng, cô thậm chí còn không có đủ sức để cầm điện thoại lên nghe máy.
“Khụ khụ khu…”
Sau một tràng ho dữ dội, Tô Lam mơ màng mở mắt ra.
Cổ họng cứ như bị lửa thiêu đốt, đau không chịu nổi.
Cô gắng sức ngồi dậy, cố gắng đi ra lấy điện thoại trên mặt bàn.
Cô đau đầu, đau họng và đau khắp cả người, thậm chí đau đến mức sắp không thể thở nổi, có lẽ cô phải vào bệnh viện.
Vừa nhìn thấy đầu ngón tay sắp chạm vào điện thoại, cơ thể cô đột nhiên mềm nhữn ra, cả người ngã xuống đất.
“BụpI”
Bên tai vang lên một tiếng trầm trầm, một bóng người cao lớn đột nhiên xông vào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Lam chỉ cảm thấy mình ngã vào một vòng tay quen thuộc.
Cô lắc lắc đầu và rơi vào trạng thái hôn mê.
Không biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, cuối cùng Tô Lam cũng tỉnh lại.
Di chứng của cơn sốt cao khiến đầu óc cô hơi quay cuồng.
“Tô Lam, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.”
Giọng nói mừng rỡ của Lâm Thúy Vân vang lên bên tai cô.
Tô Lam được cô ấy đỡ ngồi dậy.
Cô ngờ vực nhìn một vòng bốn xung quanh: “Ở đây là…
“Đây là bệnh viện đấy! Cậu bị sốt cao, ngủ mê man trong phòng đến nỗi hôn mê luôn. Nếu anh Quan Triều Viễn không đến kịp thời đưa cậu đến bệnh viện, hậu quả thế nào thực sự không thể tưởng tượng nổi mà.”
“Quan Triều Viễn sao?”
Trong lòng Tô Lam hơi chột dạ, và cô nhìn bốn xung quanh một vòng theo bản năng.
Lâm Thúy Vân cười trông cực kỳ kỳ lạ: “Không cần phải nhìn đâu, hình như anh Quan Triều Viễn có chuyện cần giải quyết nên đi trước rồi.”