Tám giờ tối, Quan Triều Viễn xuất hiện ở thành phố trò chơi điện tử đúng giờ. Lê Thấm Thấm nhuộm tóc đủ màu, rõ ràng là dáng vẻ của một cô gái nổi loạn.
Nhưng cô ta vẫn mặc cả cây trắng. Cô ta vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn tới đã vội vàng khoác tay anh.
“Tôi đã biết anh sẽ đến mà! Thật ra trong lòng anh vẫn để ý tới tôi đúng không?”
Quan Triều Viễn vội vàng rút tay mình ra, “Là vợ tôi bảo tôi tới thôi. Cô muốn chơi gì? Tôi chỉ có thể chơi với cô một giờ thôi!”
“Vậy được rồi. Chúng ta tới thành phố trò chơi điện tử đương nhiên phải chơi điện tử rồi!” Lê Thấm Thấm kéo Quan Triều Viễn xông vào trong thành phố trò chơi điện tử.
Trước đây Quan Triều Viễn cũng rất thích chơi thứ này. Nhưng từ khi quen biết Tô Lam, mọi tâm tư của anh đều tập trung vào gia đình, đã rất lâu không tới thành phố trò chơi điện tử rồi.
Lê Thấm Thấm vẫn được tính là một cao thủ, cao thủ đấu với nhau tất nhiên sẽ chơi vui vẻ tới quên cả trời đất.
“Anh chơi đi, tôi đi mua hai chai nước uống!” Lê Thấm Thấm vỗ vai Quan Triều Viễn rồi ra ngoài mua rượu. Lúc cô ta quay về, trong tay cầm theo hai chai rượu và đưa một chai cho Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn còn tưởng là nước ngọt nên uống một ngụm.
“Chẳng phải cô nói đi mua nước uống à? Sao lại là rượu?”
“Uống nước mãi chán lắm! Sao vợ anh quản anh nghiêm vậy, quản cả chuyện anh uống rượu à? Dù sao mấy ngày nữa tôi cũng sẽ đi rồi, anh uống với tôi vài chén đã sao!”
Lê Thấm Thấm vừa nói vừa uống rượu.
“Cô đừng uống nữa, cô uống say tôi lại phải đưa cô tới khách sạn!” Quan Triều Viễn cũng không muốn phạm phải sai lầm như lần trước.
Lê Thấm Thấm giật lại chai rượu, “Tôi sắp ra nước ngoài rồi, tâm trạng không tốt mà còn không cho tôi uống rượu?”
Nói xong, Lê Thấm Thấm rưng rưng nước mắt, một giây sau đã rơi lệ.
Dáng vẻ đó thật sự khiến người ta đau lòng.
“Không giấu gì anh, sau khi sinh tôi ra được mấy năm thì mẹ tôi mất, từ khi tôi còn nhỏ bố tôi đã bận rộn với công việc và không hề quan tâm đến tôi. Mấy năm trước ông ấy đã lấy một người vợ mới và sinh cho tôi một đứa em trai. Sau đó lại càng chẳng ngó ngàng gì tới tôi.”
Lê Thấm Thấm vừa nói vừa uống hai ngụm rượu, “Chẳng phải vì tôi ở đây sẽ chỉ gây chướng mắt sao? Cho nên ông ấy muốn tống tôi ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền, ông ấy cùng vợ và con trai cùng hưởng niềm vui của gia đình.”
Quan Triều Viễn không khỏi động lòng trắc ẩn, “Bố cô cũng là người trọng nam khinh nữ?”
“Đúng vậy, nếu không thì ông ấy sẽ để ai kế thừa sản nghiệp lớn như vậy của mình? Dù sao thì con gái cũng phải lấy chồng.”
“Đệch! Tôi ghét nhất là người trọng nam khinh nữ, chẳng phải con trai và con gái đều như nhau sao? Nếu như tôi chỉ có một đứa con gái, tôi nhất định sẽ dành tất cả cho con bé!”
Lê Thấm Thấm liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn, “Đó là bởi vì anh đã có con trai nên anh mới nói như vậy, nếu anh chỉ có một đứa con gái thì anh cũng sẽ muốn có con trai.”
“Nhưng tôi sẽ không bao giờ vì con trai mà không để ý đến con gái! Con gái thì sao chứ? Con gái rất tốt!”