Giản Ngọc cảm thấy không thể tin được!
Chu Lễ Thành không biết nói gì, trước khi đi, Quan Triều Viễn đã nói hết mọi chuyện cho ông ta.
Quan Triều Viễn yêu cầu sau này Chu Lễ Thành phải nghe theo sự sắp xếp của Giản Ngọc.
“Đứa bé này không thể giữ! Tuyệt đối không thể giữ! Chắc ông cũng biết rõ thân phận của Quan Triều Viễn, vậy nên tuyệt đối không được giữ.”
“Vậy cậu Giản, cậu muốn mợ chủ bỏ đứa bé sao?”
“Không phải tôi muốn, mà là không thể giữ đứa bé này lại! Với thân phận của Quan Triều Viễn, đứa bé này đã được định trước tất cả đều là ẩn số! Tôi muốn ông nghĩ cách giấu Tô Lam làm phẫu thuật nạo thai, phá bỏ đứa bé này.”
Chu Lễ Thành suy nghĩ một lát: “Lẽ nào không nói cho mợ chủ biết cô ấy đã mang thai sao?”
“Đương nhiên không thể nói! Tô Lam là người mềm lòng lại cứng đầu, nếu biết mình mang thai chắc chắn cô ấy sẽ không cho chúng ta động đến đứa bé!”
Giản Ngọc quá hiểu Tô Lam.
“Vậy được rồi, khi nào mợ chủ tỉnh tôi sẽ cho người nói với cô ấy rằng trong quá trình kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người cô ấy có một khối u, cần phải mau chóng phẫu thuật cắt bỏ.”
Chu Lễ Thành chỉ có thể làm theo ý của Giản Ngọc, mặc dù làm vậy hơi tàn nhẫn nhưng dường như đây là cách duy nhất.
“Được, ông phải mời bác sĩ giỏi nhất đến làm phẫu thuật cho cô ấy, nhất định phải giấu cô ấy.”
“Cậu yên tâm, tôi biết rồi.”
Cả đêm Giản Ngọc không hề chợp mắt, anh ta ngồi trong phòng bệnh của Tô Lam suy nghĩ rất nhiều.
Dù đã đưa ra quyết định, nhưng dù sao tim anh ta cũng làm từ thịt.
Anh ta cứ yên lặng như vậy ngồi cả đêm, suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn chưa thể gỡ rối được vấn đề trong đầu.
Y tá bước vào kiểm tra tình hình của Tô Lam.
“Thế nào rồi?”
“Ồ, khá ổn, vết thương không có vấn đề, nhưng chắc còn quá yếu nên đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Y tá hạ thấp giọng, sợ đánh thức Tô Lam.
“Vậy cô ở đây trông cô ấy đi, tôi ra ngoài một lát.”
Giản Ngọc sửa sang lại trang phục rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Dù còn sớm nhưng bệnh viện đã có rất nhiều người.
Những người này đều vội vàng đến khám bệnh, trên mặt đều là vẻ đau thương.
Giản Ngọc bước đi không mục đích, vô tình đã đến khoa phụ sản.
Đột nhiên có tiếng khóc xé lòng truyền đến, một người phụ nữ ngã quỵ xuống đất, người đàn ông bên cạnh đỡ cô ấy dậy.
“Đừng như vậy, mau đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm!”
“Con tôi! Con của tôi mất rồi!” Người phụ nữ vừa khóc vừa ôm bụng.
Giản Ngọc có thể nhìn thấy phần bụng dưới của người phụ nữ hơi nhô lên, chắc cô ấy đã mang thai.
Một lúc sau, bác sĩ đi ra.
“Hai người vẫn còn trẻ, sau này sẽ lại có con. Sau khi bỏ đứa bé này thì về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, biết đâu một thời gian nữa lại mang thai, đừng quá để ý.”