Tô Lam đi cà nhắc vào trong, may là mấy ngày nay chân đã bớt sưng nhiều, đi đường cũng không đau như trước nữa.
Một lúc sau, cô mới đi tới nơi quay phim, vừa đi tới, liền thấy Mục Nhiễm Tranh ngồi vắt chân ở một góc hành lang.
Cô chầm chậm đi tới.
“Hắc Thổ!” Gọi to vào tai anh một tiếng.
Mục Nhiễm Tranh giật mình, xoa xoa tai mình.
“Tô Lam, cô muốn chết có phải không?”
“Hi hi hi, lát nữa quay cảnh hôn với tôi rồi, có phải rất kích động không?” Tô Lam ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.
Nhắc đến chuyện này, Mục Nhiễm Tranh liền tức giận!
“Cô đừng nhắc nữa! Người quay cảnh hôn với cô ngày hôm nay không phải là tôi!”
“Hả? Không phải anh? Vậy thì là ai?”
Tô Lam cũng mù mờ.
“Tối qua cái tên họ Đổng ở công ty gọi điện cho tên phản bội Phùng Khiêm, nói là giờ việc giữ hình tượng của tôi rất quan trọng, không thể có tin đồn! Vì thế, hôm nay tìm thế thân cho tôi!”
Khi nói đến hai chữ “thế thân”, Mục Nhiễm Tranh không nhịn được mà nghiến răng.
Lát nữa chờ thế thân xuất hiện, anh muốn đi tới xé nát hãn ta!
“Thế thân?”
“Đúng! Hôm nay cô phải quay với thế thân!”
“Thế nhưng, đây là quay cận cảnh mà, không phải quay †ừ xa, sao có thể dùng thế thân chứ? Máy quay ở gần như vậy, vừa nhìn là lộ ngay, đạo diễn cũng đồng ý sao?”
“Đúng, đạo diễn đồng ý rồi, không biết đối phương nói gì, dù sao đạo diễn cũng đã đồng ý!”
Quả thật Mục Nhiễm Tranh bức bách chết mất!
Tô Lam bóp cằm, nghĩ kĩ lại, không đúng nha…
Quay cận cảnh khác với quay từ xa, quay từ xa mới có thể tìm thế thân, quay cận cảnh nhất định phải quay đúng người.
Trừ khi…
Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau!
Tô Lam hoảng sợ! Hình như sáng nay Quan Triều Viễn nói với cô “lát nữa gặp”, lúc nãy cô còn khó hiểu, không phải là…
Tô Lam liền che mắt Mục Nhiễm Tranh lại!
Chỉ nhìn sống mũi, đôi môi và cằm của anh!
Trời ạ!
“Cô làm gì thế?” Mục Nhiễm Tranh liền kéo tay Tô Lam ra.
“Anh đừng động đậy!” Tô Lam che tay lên lần nữa.
Nhìn như này, sống mũi, đôi môi và cảm của Mục Nhiễm Tranh thật sự khá giống với ông thần ở nhà kia.
“Cô làm gì thế, Tô Lam? Đến cô cũng bắt nạt tôi có phải không?”
Tô Lam nuốt ngụm nước bọt, hai tay đặt lên vai Mục: Nhiễm Tranh.
“Hắc Thổ, có ai từng nói với anh là, vẻ bề ngoài của anh và chú anh… rất giống nhau không?”