Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2547


Từ trên người tỏa ra một loại hơi thở chớ lại gần.


Chỉ là khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh, Tả Xuân Như vẫn rất không biết điều như trước đ: cản anh đi xuống dưới “Lệ, Quan Triều Viễn..”



Tả Xuân Như vô cùng hồi hộp nhìn anh.


Chỉ cảm thấy trái tìm đập bụp bụp một trận mãnh liệt.


Dường như nó có thể nhảy ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.


Ánh mắt Triều Viễn lạnh nhạt nhìn cô ta, cũng không mở miệng nói chuyện.


Tả Xuân Như nhìn biểu cảm lạnh nhạt của anh, trong nháy mắt không biết phải làm Sao.



Chỉ tưởng tượng đến cảnh vừa rồi mình đưa nước trái cây cho anh, anh nhận lấy.


Mình vén tóc dựa sát vào anh, anh cũng không có từ chối, trong chốc lát có một chút tự tin.


Cô ta hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.


Hai tay giơ lên, đưa đến trước mặt Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, em thích anh, anh có , vẫn đưa tay ngăn thể cho em số điện thoại được không?”


Những lời này vừa nói xong, mặt của cô †a trong nháy mắt đã đỏ lên.


Quan Triều Viễn nhướng lông mày: “Số điện thoại?”


“Đúng vậy, có thể cho em số điện thoại được không?


Giọng nói của Tả Xuân Như có chút run run, có thể thấy bây giờ cô ta rất hồi hộp.


Quan Triều Viễn im lặng vài giây, thế nhưng vẫn nhấc tay cầm lấy điện thoại trên tay cô ta lên.


Giờ phút này Tả Xuân Như cảm thấy phấn khởi như muốn bay lên đến nơi.


Thật tốt quá, vậy mà Quan Triều Viễn lại cầm lấy điện thoại của mình.


Hơn nữa nhìn ngón tay anh di chuyển, hình như đang ấn một dãy số.


Thật tốt quá.


Giác quan thứ sáu của mình quả nhiên là chính xác, Quan Triều Viễn thật sự có ý với mình.


Giờ phút này, trong lòng Tả Xuân Như tràn ngập vui sướng, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng.


Tưởng tượng ra mình khoác tay Quan Triều Viễn bước vào lễ đường.


“Trời ơi! Có nhầm không chứ?”


Lâm Thúy Vân nhìn thấy cảnh này, xông lên định xé xác cô ta Chỉ là bị Tô Lam đứng ở một bên kéo †ay ngăn cản: “Thúy Vân, cậu bình tĩnh một chút đi”


“Bình tĩnh cái con khỉ, nếu bình tĩnh nữa thì người đàn ông của cậu đã bị người ta cướp đi rồi”


Lâm Thúy Vân chặn ngang Tô Lam, lập tức lao đến.


“Thúy Vân!”


Ở cửa lớn bên kia, Quan Triều Viễn đã lưu xong số điện thoại.


Anh vừa mới đưa điện thoại di động cho Tả Xuân Như.


Khi Tả Xuân Như còn chưa cầm chắc điện thoại trong tay thì đột nhiên Lâm Thúy Vân lao tới và giật lấy cái điện thoại nói: “Nam thần, anh thật sự khiến tôi thất vọng tồi. Sao anh có thể cho một người như cô ta số điện thoại chứ?”


Sau khi Lâm Thúy Vân nói xong, cô ấy còn hùng hùng hổ hổ quay đầu lại trừng mắt với Tả Xuân Như, cô ấy hỏi: “Còn cô nữa, tại sao cô lại xin số điện thoại của nam thần?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK