“Chàng trai trẻ, đừng quan tâm nhiều chuyện”
Tổng giám đốc Hồ lúc này đang hưng phấn, làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy?
Nói xong lời này, ông ta quay đầu lại tiếp tục kéo quần Nguyễn Bảo Lan.
Nguyễn Bảo Lan nhất thời sợ tới mức gào khóc: “Đừng chạm vào tôi, đồ cầm thú, tên súc sinh, buông tôi ra, cầu xin anh giúp tôi báo cảnh sát.”
Đúng lúc này, Tổng giám đốc Hồ đột nhiên cảm thấy cổ tay của mình bị người ta giữ lấy.
Sau đó bị kéo mạnh, kéo cả người ông ta lên.
“Aaaaal”
Ghế dài ở bên trong nhất thời vang lên tiếng gào thét như giết heo.
Có được tự do, Nguyễn Bảo Lan quay cuồng, nhanh chóng trốn trong góc, cả người run rẩy.
Cô không ngừng khóc nức nở, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt liền nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, anh đang siết chặt cổ tay Tổng giám đốc Hồ.
Một chân đạp lên bắp chân trái của ông ta.
Khuôn mặt của người đàn ông giống như được thượng đế khắc ra, một âm thanh lạnh lẽo truyền đến: “Cô ta nói đừng chạm vào cô ta, không hiểu sao?”
Tổng giám đốc Hồ đau đớn, ông ta hét lớn: “Mẹ nó, mày là ai? Sao phải quan tâm nhiều như vậy”
Ông ta vừa mắng, còn vừa quay đầu lại, nhìn về phía hai người bạn thân của mình: “Mấy người còn đứng đó ngẩn ngơ cái gì? Còn không nhanh đến giúp đỡ đi?”
Một trong số họ đến gần hơn.
Nhìn một cái, bọn họ lập tức nhận ra người đàn ông này, trong nháy mắt sợ tới mức mặt trảng bệch ra: “Cậu, cậu Quan… Anh là cậu Quan?”
Cái gì, cái gì?
Cậu Quan sao?
Chẳng lẽ là Tổng giám đốc tập đoàn Quan thị – Quan Triều Viễn?
Tổng giám đốc Hồ nghe được cái tên này, khuôn mặt trong nháy mắt cũng bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.
Chân ông ta mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cậu, cậu Quan?”
Kết thúc rồi.
Chẳng lẽ cậu Quan coi trọng Nguyễn Bảo Lan?
“Ôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ anh quan tâm chuyện gì, từ khi nào lại học được.
anh hùng cứu mỹ nhân như thế này?”
Trong tay Thẩm Tư Huy đang cầm phiên bản giới hạn của Louis XVII, anh ta lười biếng tựa vào khung cửa xem cảnh náo nhiệt đang diễn ra.
Quan Triều Viễn lạnh lùng buông tay người đàn ông ra, quay đầu nhìn ông ta một cái.
“Gây chuyện ở chỗ em đấy, em tự xử lý đi”
Khóe miệng Thẩm Tư Huy nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ làm cho lưng người ta tê dại.