Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3691


Nhan Thế Khải cau mày nhìn Liễu Minh Hoa, ánh mắt phức tạp.


Anh ấy cứ đứng tại chỗ như vậy, thật lâu vẫn chưa nói gì.


Ngược lại là Liêu Minh Hoa có vẻ hết sức xấu hổ, hốc mắt cô ta đỏ rực, muốn đứng lên, nhưng vừa rồi hình như bị đẩy ngã rất nặng, hoàn toàn không thể đứng lên Nhan Thế Khải cau mày, cuối cùng vẫn vươn tay giúp đỡ, kéo cô ta một cái: “Anh Khải, em rất xin lỗi, em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho anh số tiền mà anh đã đưa cậu ta!”


Nhan Thế Khải do dự một chút, nói: “Chuyện tiền bạc sau này hãy nói, cô đi xử lý vết thương trước đi, sau đó miêu tả kỹ chuyện của Tô Lam cho tôi nghe.”


Vốn dĩ Liễu Minh Hoa còn định ôn chuyện với anh ấy, nhưng bây giờ thấy Nhan Thế Khải vừa mở miệng đã nhắc tới Tô Lam, trong nội tâm cô ta lại càng ghen ty cực kỳ.


Chẳng qua cô ta vẫn ra vẻ mình là người bị hại: Vâng”


Hai người đi đến phòng cấp cứu của bệnh viện.


Liễu Minh Hoa bôi thuốc xong, tìm một quán cà phê đối diện bệnh viện vào ngồi.


Vốn dĩ Nhan Thế Khải định hỏi chuyện Tô Lam luôn, nhưng thấy vừa nấy Liễu Minh Hoa đã bị thương, lúc này hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc sa sút, anh ấy cũng không tiện hỏi trực tiếp quá, thế là rẽ ngoặt sang chủ đề khác: “Thì ra cô còn có em trai”


Liễu Minh Hoa khẽ gật đầu: “Nhà em trọng nam khinh nữ, lúc ấy em tốn rất nhiều sức mới có thể thành công học đại học.”


Nhà cô ta có hai đứa em trai, đứa lớn là một tên quỷ, đứa bé…


Liễu Minh Hoa đột nhiên lạ mắt tiếc nuối, cô ta cũng không nhắc đến những chuyện bực mình thế này nữa, ngược lại là rất chủ động bàn về chủ đề vây quanh Tô Lam, muốn nhờ việc này để chứng minh với Nhan Thế Khải là cô ta cũng không có suy nghĩ khác: “Anh Khải, người đó là đàn ông, nhưng lúc ấy anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang trên mặt, cho nên em cũng không thấy rõ tướng mạo của anh ta rốt cuộc trông như thế nào. Em đi theo anh ta một lúc, chỉ chụp được một bóng lưng, cũng không biết có hữu dụng không”


Liễu Minh Hoa đưa điện thoại ra.


Nhan Thế Khải xem, phát hiện người đàn ông trong tấm ảnh rất đẹp trai, đúng là đội một chiếc mũ lưỡi trai Nhưng từ một phần tóc lộ ra ngoài vành nón cũng có thể nhìn ra, hình như anh ta có mái tóc vàng óng ánh.


Thật ra trước khi tới, Liễu Minh Hoa đã nghe được tư liệu của người này.


Nghe nói gần đây đại học Lan Ly có một nhóm học sinh trao đối mới đến, hình như: trong đó còn có mấy người con lai.


Mà tư liệu lúc trước cô ta cướp được từ trong tay Tô Lam chắc hẳn là một trong các học sinh trao đổi đó.


Nhưng tất nhiên, tin tức này cô ta tuyệt đối không thể nói cho Nhan Thế Khải nhanh như: vậy được, nếu không lần sau cô ta phải tìm cái cớ gì để hai người gặp nhau chứ?


Sau khi giao ảnh cho Nhan Thế Khải, Liễu Minh Hoa cũng không tiếp tục nói gì khác, mà rất ngoan ngoãn đứng lên: “Anh Khải, nhà em ở ngay đối diện đại học Lan Ly, hôm đó em cũng gặp phải người đàn ông này ở cửa trường học, cho nên mấy ngày nay em sẽ tìm cách chú ý một chút, nếu có tin tức gì thì em sẽ lập tức thông báo cho anh”


“Được”


“Công việc của anh cũng rất bận, nếu như: không có những chuyện khác thì em đi trước.”


Nói xong, Liễu Minh Hoa đứng dậy chuẩn bị đi Đây là lần đầu tiên Nhan Thế Khải thấy cô †a quả quyết như thế, không tiếp tục dây dưa anh ấy nữa, trong lòng cũng rất kinh ngạc: “Minh Hoa…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK