Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2675


*À, và còn có cái này! Em cũng thích phong cách của quán bar này và tủ rượu vang. Thật tuyệt vời khi tưởng tượng ngồi đây uống cà phê và đồ ăn nhẹ với một vài người bạn vào một buổi chiều nắng nhẹ nhàng.”



vietwriter.vn



“Vậy thì lấy cái này.”


Suốt hai tiếng đồng hồ, Tô Lam dường như căn bản không biết mệt mỏi.


Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng hưng phấn của cô, còn có biểu tình nghiêm túc của cô, đáy mắt có một tia dịu dàng chợt lóe qua.


Sâu trong đầu đột nhiên nhớ lại, Tân Tấn Tài ngày đó nói với mình: “Anh trai, anh định khi nào dẫn chị dâu nhỏ trở về ra mắt cha mẹ?”


Ánh mắt Quan Triều Viễn thâm trầm, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên quầy, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.



vietwriter.vn



“Cha ơi, tại sao mẹ lại mua một chiếc giường nhỏ như vậy?”


Tô Mỹ Chi nằm sấp trong lòng cha mình.


Nhìn thấy cái giường nhỏ trắng trắng xinh đẹp, không khỏi nhíu mày: “Con và anh trai đều đã lớn, giường nhỏ.


như vậy hai chúng con làm sao nằm vừa được ạ”


Tô Mỹ Chỉ còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của anh trai cô bé vang lên: “Ngốc, đó được gọi là giường trẻ em.


Cha mẹ đang muốn sinh đứa em thứ ba chứ saol”


Khụ khụ khụ!


Lời của Tô Duy Hưng còn chưa dứt, Tô Lam đứng ở một bên liền trực tiếp bị nghẹn trong lồng ngực.


Khuôn mặt xinh đẹp của cô trong nháy.


mắt càng thêm đỏ bừng, một bước liền nhảy vọt tới, dùng hai tay che cái miệng của Tô Duy Hưng lại “Thằng nhóc thối, con đang nói nhảm cái gì vậy hả”


Tô Duy Hưng không kiên nhẫn kéo tay cô xuống: “Con đã không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa. Sinh con là chuyện của hai người, không cần cảm thấy ngượng ngùng.”


Quan Triều Viễn híp nữa con mắt nhìn con trai ngoan của mình, khóe miệng nhếch lên độ cong sung sướng.


Rõ ràng, lời nói của con trai dường như làm anh rất hài lòng.


Nhưng chỉ có Tô Lam, hận không thể tìm một khe hở chui vào.


“Thẳng nhóc thối, con mà còn lại nói nhảm nữa, có tin mẹ ném con ra ngoài hay không?


Nhìn thấy bộ dáng nhe răng nhe răng nhếch miệng của Tô Lam, Tô Duy Hưng không nói gì trợn tròn mắt: “Nếu mẹ thực sự ném con ra ngoài, con còn muốn nói cám ơn mẹ nữa đó. Đi mua sắm với phụ nữ là điều nhàm chán và đau khổ nhất trên thế giới!”


“Con. “ Tô Lam thiếu chút nữa bị con trai mình làm tức chết.


Quả nhiên là áo khoác da, một chút cũng không ấm áp.


Không biết qua bao lâu…


“Trời ơi, mệt chết tôi luôn rồi.”


Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Quan Triều Viễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK