Lâm Thúy Hân thường tập nhảy nên cơ thể rất dẻo dai, Lục Mặc Thâm dễ dàng túm lấy chân cô rồi nhấc lên. Lâm Thúy Hân vẫn giữ tư thế một chân giơ lên như vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì tức giận: “Lục Mặc Thâm, nếu anh là đàn ông thì mau buông tay ra!”
Lục Mặc Thâm cau mày, lắc đầu suy nghĩ một lúc: “Tôi có phải là đàn ông hay không thì cô sớm biết rồi mới phải, còn về việc có buông tay ra hay không thì tôi buông tay ra đế cho cô đi bar nhảy múa cho người khác xem sao?”
“Tôi có nhảy múa như thế nào, nhảy cho ai xem thì anh cũng không quản được!”Lâm Thúy Hân cố gắng rút chân lại nhưng Lục Mặc Thâm lại không buông tay, anh ta còn không biết xấu hố mà đưa tay lướt dọc theo chân cô, thật sự quá vô sĩ!
“Đồ khốn, mau bỏ tôi ra!” Lâm Thúy Hân bị anh ra giày vò đến mức mất bình tĩnh “Tôi có thể buông tay ra nhưng cô không được chạy” Lục Mặc Thâm vừa buông tay ra, Lâm Thúy Hân liền tùng thêm một cú đá nữa, cô tranh thủ thời điểm anh ta đang né tránh liền bỏ chạy, lúc chạy đi còn quay đầu lại nói một câu: “Tôi đâu có ngu mà không chạy”
Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn bóng lưng đang chạy đi của Lâm Thúy Hân, anh ta không khỏi nheo mắt lại.
Lâm Thúy Hân chạy được một lúc liền quay đầu lại thấy Lục Mặc Thâm không, đuổi theo liền dừng lại để lấy hơi, nhưng cô còn chưa kịp lấy hơi xong thì Lục Mặc Thâm đột nhiên từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Thúy Hân bị dọa đến mức trợn mắt há mồm, theo phản xạ cô liên quay người chạy đi. Nhưng lần này Lục Mặc Thâm trực tiếp nắm chặt lấy tay cô, éo cô vào tường rồi cúi đầu hôn cô.
Lâm Thúy Hân dùng sức vùng vấy nhưng cô càng vùng vậy càng khiến cho anh ta hôn mãnh liệt hơn. Mãi đến khi cô bị hôn cho hoa mắt, cảm giác được tất cả không khí trong phổi bị hút cạn đi, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững được nữa thì Lục Mặc Thâm mới buông Lâm Thúy Hân ra.
Hai bàn tay to lớn của anh ta giữ lấy cô: “Cô gái đanh đá, sau này còn dám nhảy múa như vậy trước mặt người khác nữa không?”
Lâm Thúy Hân dường như bị hôn đến mức không thở được nữa, vốn còn muốn cứng miệng nói lại nhưng đột nhiên cảm thấy bụng dưới như bị thứ gì đó chọt vào, trong lúc nhất thời liền cảm thấy một cơn nóng bừng xông lên mặt cô.
Thôi xong! Lâm Thúy Hân đột nhiên nhận ra hôm nay cô đã gây ra tai họa rồi, mỗi khi gây ra tại họa thì tên Lục câm thú này không phải nói với mẹ thì cũng là hung hăng trừng phạt cô trên giường. Lần nấy không ở thành phố Ninh Lâm nên anh ta không thể nói với mẹ dược, vậy thì Lục cầm thú không phải muốn giết chết cô ta đấy chứ?
Lâm Thúy Hân vừa nghĩ đến điều này, hai chân liền mềm nhữũn không còn sức lực: “Không…không đám nữa”
“Thật không dám nữa không?”
Lâm Thúy Hân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Thật, thật không dám nữa”
“Dạ không?”
“Lời gì?”
Khuôn mặt của Lục Mặc Thâm tối sâm đi, Lâm Thúy Hân liền hiểu ra: “Tính, tính, từ hôm nay giáo sư Lục sẽ là người của tôi, dù là ở thành phố € hay thành phố Ninh Lâm, tất cả mọi miền đất nước, mọi miền đất trên thế giới đều tính!”
Lục Mặc Thâm nhìn chắm chăm Lâm Thúy Hân rồi vươn tay nhéo cằm cô: “Vậy lần sau cô còn dám đem tôi ra đánh cược với người khác nữa không?”
hì…những lời nói lúc nấy, còn tính Gì chứ? Lâm Thúy Hân ngây người, tên Lục Mặc Thâm này biết được vụ cá cược của cô ấy với Hoa Lê sao? Có nghĩa là lúc nấy anh ta khiêu vũ, cố ý tránh nụ hôn của mình, và sau đó mời Hoa Lê nhảy, chỉ để kích thích cô làm mấy hành động sau đó.
Chương 3261
“Đồ cáo già xảo trái” Lâm Thúy Hân lập tức nổi giận: “Lục Mặc Thâm, anh như vậy là đang chơi xấu có biết không hả?”
“Vậy sao? Vậy ý của cô là những lời vừa nói ra lúc nấy không được tính nữa sao?”
Lâm Thúy Hân bực bội nhìn Lục Mặc Thâm, nhưng cô ấy nghẹn một hồi vẫn không thể nặn ra một câu hoàn chỉnh, bởi vì lúc này người đàn ông kia đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng khiêu khích.
Dường như nếu cô dám gật đầu thì anh ta sẽ có thể xử cô ở đây trong vài phút, Lâm Thúy Hân chọc không được thì không trốn được à? Cô đầu hàng là được chứ gì?
Lâm Thúy Hân tủi thân giơ tay lên: “Tôi nhận thua”
Lúc này Lục Mặc Thâm mới nhìn cô ấy với vẻ hài lòng: “Theo tôi trở về phòng”
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trong đầu nổ “bùm” một tiếng, cô ấy ng| chỗ, không chịu cất bướ ‘Thậm chí lời nói thốt ra từ miệng cũng rất yếu ớt “À, giáo sư Lục, tôi…có phòng riêng”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô ấy: “Chẳng nhế em nghĩ rằng em có thể xóa bỏ mọi lỗi lầm gây ra ngày hôm nay chỉ với hai lời xin lỗi không thành ý này?”
Lâm Thúy Vân cảm thấy khóc không ra nước mắt: Tên cáo già này cuối cùng cũng lộ đuôi cáo của mình rồi.
“Giáo sư Lục, tôi hỏi anh một câu nhé, anh bảo tôi về phòng anh, có phải muốn làm chuyện ấy đúng không?”
Lục Mặc Thâm nhướng mày, anh ta có vẻ không có chút ngạc nhiên nào trước câu nói thắng thần của Lâm Thúy Vân.
Anh ta vẫn khoanh tay đứng như vậy, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Lâm Thúy Vân vô cùng uất ức chọc hai ngón tay vào nhau: “Vậy thì tôi thương lượng trước, hai chúng ta chỉ một lần thôi”
“Em đang ra điều kiện với tôi?”
Lâm Thúy Vân gần như dở khóc dở cười, cô ấy làm sao có thể không ra điều kiện chứ?
Dựa vào sự hung tàn mà anh ta đối với mình thường ngày, nếu hôm nay không ngăn cản thì anh ta nhất định phải khiến mình chết trên giường mới thôi!
Lâm Thúy Vân cần răng chạy đến trước mặt anh ta: “Giáo sư Lục, đừng tưởng rằng tôi không biết gì! Tô Lam và nam thần mỗi đêm cũng chỉ một lần, lúc trước anh ngày nào cũng lừa tôi thì thôi, bây giờ đừng nghĩ có thể lừa tôi lần nữa”
Lục Mặc Thâm cười một cách lạnh lùng: “Chậc chậc, đến nam thần của em một đêm bao nhiêu lần em cũng biết?”
Xong, giáo sư Lục của chúng ta ghen rồi.
Mà Lâm Thúy Vân cái người thần kinh thô này cơ bản là không ngửi thấy mùi nguy hiểm, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô ấy gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Đúng, tôi đã hỏi Tô Lam rồi. Tôi cảnh cáo anh, từ bây giờ trở đi sẽ không bao giờ tiếp tục bị anh ức hiếp như thế này nữa. Chỉ một lần! Nếu không thì tối nay tôi đi ngủ cùng Tô Lam!”
Lục Mặc Thâm híp mắt nói: “Được”
Lâm Thúy Vân vừa nghe thấy câu nói này, mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức: “Có thật không?”
“Thật”
“Vậy thì chúng ta chốt nhé, không được nuốt lời!”
Chương 3262
Lục Mặc Thâm chỉ nhìn Lâm Thúy Vân, thấy cô ấy lao tới trước mặt anh ta, ngoan ngoãn chạy về phía khách sạn.
Nếu cô ấy có đuôi, chắc hắn sẽ vấy liên tục.
Đúng vậy, anh ta đã hứa với cô tối nay chỉ một lần, nhưng một lần dài lao lâu không phải do cô ấy quyết định nữa.
Đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, còn tưởng rằng bản thân sẽ tha thứ cho cô ấy dê dàng thế?
Thật là ngây thơ.
‘Sau khi Tô Lam ra khỏi quán bar liền đi thẳng về phòng của mình.
Suy cho cùng, cô vẫn là phụ nữ mang thai, phản ứng của ba tháng đầu sẽ lớn một chút.
Mà ba tháng đầu này con còn chưa vững, cô càng phải cẩn thận hơn.
Cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới khoảng chín giờ mà cô đã buồn ngủ đến mức sắp không mở Cô quẹt thẻ phòng, cửa phòng nhanh chóng được mở ra ‘Vừa bước vào cửa, một cơn gió mang theo sự mát lạnh buổi đêm thổi qua Tô Lam ngẩng đầu lên phát hiện cửa kính ngoài ban công đã bị ai đó mở ra.
Cô cau mày vô thức đi qua, chuẩn bị đóng cửa lại.
Nhưng cô mới bước được hai ba bước, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo: Không đúng!
Cô nhớ rõ ràng khi ra ngoài đã khóa hết cửa Số.
Vì nhu cầu chụp hình nên địa điểm lần này bọn họ đến là một danh lam thẳng cảnh, khách sạn họ ở cũng năm trong khu ấy Trong danh thẳng này rồng rắn lẫn lộn, loại người gì cũng có.
Chẳng nhẽ phòng mình có trộm đột nhập?
Nghĩ đến điều này, Tô Lam lập tức sinh ra tâm lý phòng bị.
Cô che bụng của mình trong vô thức, sau đó nhẹ nhàng lùi lại..
Lúc này đột nhiên có một tiếng động rất nhẹ phát ra từ phòng tắm.
Tô Lam vì tiếng động này mà sợ hế Cô đảo mắt nhìn quanh, cầm kẹp quần áo bên cạnh lên, thận trọng đi về phía phòng tắm.
Quả nhiên, qua lớp cửa kính mờ mờ ảo ảo, cô có thể nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông cao lớn.
Não Tô Lam tức tốc chuyển vòng: Không được!
Bây giờ cô đang mang thai, hành động khó khăn. Vì sự an toàn của đứa trẻ, cô không thị đầu trực diện với người đàn ông đó được.
Cô vẫn nên ra ngoài tìm người giúp đố!
Khi Tô Lam định quay người lại, người đàn ông trong phòng tắm dường như đã nhận ra sự tồn tại của cô, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.
“Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm.
‘Tô Lam quay lại vừa hét vừa lao về phía cửa.
Chỉ là cô còn chưa kịp chạy ra cửa, cánh tay đã bị tóm lấy ‘Sau đó bàn tay to còn lại cũng duỗi ra, ngang ra ôm cô vào lòng.
Tô Lam sợ chết khiếp.
Cô kinh hãi quay đầu lại, vừa định dơ vũ khí trong tay đập qua, ngay lập tức đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.
Chương 3263
“Anh..”
Tô Lam ngây người.
Người đàn ông ôm cô trên lông mày lộ rõ vẻ không vui: “Mới một ngày không gặp liền không nhận ra chồng mình rồi sao?”
Quan Triều Viễn nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, không yên tâm nói: “Vứt cái kẹp quần áo đi”
Tô Lam lập tức tỉnh táo trở lại, nhanh chóng ném chiếc kẹp quần áo trên tay đi.
Còn chưa hết sợ hãi, cô giơ tay đánh anh: “Quan Triều Viễn! Anh tới thì tới, nhưng phiền anh có thể nói trước được không! Anh không biết kiểu này sẽ dọa chết người àI”
Quan Triều Viễn tỏ vẻ vô tội, anh ôm lấy Tô Lam, cả hai cùng ngồi trên ghế sofa: “Nhưng tôi nhớ là tối hôm qua anh đã nói với em, nếu có thời gian, hôm nay sẽ tới đón em”
“Nhưng…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn lập tức nói thêm: “Anh tổng cộng gọi cho em bốn cuộc điện thoại, gửi bảy tin nhãn, nhưng em đều không trả lời anh”
“Gì cơ?”
Tô Lam sững người một lúc, nhanh chóng vươn tay cầm điện thoại.
Mãi đến lúc này, cô mới biết mình đã để quên điện thoại trong phòng không mang đi bar.
Cô liền đuối lý: “Em…hình như em quên mang theo điện thoại ra ngoài.”
Quan Triều Viễn gợi nhẹ lên: “Thế nên anh trực tiếp đến khách sạn kiểm tra thông tin của em, sau đó vào phòng đi tắm. Vốn dĩ định đợi em ở trên giường, nhưng hình như em về sớm hơn dự tính”
Cơn bực tức củaTô Lam lúc nào cũng bị những gì anh nói làm tiêu tan.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trong hốc mắt anh vẫn còn hắn tia máu, dưới mắt còn có vết thâm nhàn nhạt.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mệt mỏi của Quan Triều Viễn, Tô Lam cảm thấy có chút đau lòng, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mắt anh: “Anh lại nghỉ ngơi không tốt ă Quan Triều Viễn thấy cô bắt đầu quan tâm đến bản thân, trực tiếp gục đầu vào vai cô một cách mệt mỏi: “Để đến đón em mà thâu đêm tăng ca, vừa vào cửa liên bị em coi là kẻ trộm, thật đau lòng quá mà!”
Tô Lam nghe xong liền cảm thấy áy náy không thôi Cô vừa cảm động lại vừa tức giận: “Anh cũng thật là, em tự về cũng không có vấn đề gì đâu, hơn nữa, không phải Thúy Vân và giáo sư Lục vẫn ở đây sao? Sao cứ phải đến đón em chứ?”
Quan Triều Viễn quả thực rất mệt mỏi, bởi vì anh không phải thức trắng một ngày một đêm, mà là hai ngày hai đêm.
Anh từng hỏi Tần Tấn Tài, Tân Tấn Tài nói phụ nữ mang thai khá nhạy cảm, khoảng thời gian này rất đa nghị, rất yếu ớt Lúc này, chỉ cần người chồng có một chút ít làm không tốt, đối với phụ nữ mang thai mà nói cũng sẽ phóng to ra vô cùng.
Đây không phải là vấn đề của phụ nữ mang thai, mà là sự thay đổi nội tiết tố trong cơ thể phụ nữ.
Quan Triều Viễn biết tính cách của Tô Lam, kiên cường vô cùng nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm.
Nếu bản thân đồng ý đi cùng thì cô ấy chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.
Quan Triều Viễn nghĩ là làm.
Nhưng thức trắng lâu như vậy, anh quả thực có chút mệt mỏi nên dựa vào vai Tô Lam, chưa nói được vài câu liên mê man ngủ thiếp đi “Quan Triều Viễn?”
Tô Lam nhẹ nhàng gọi anh.
Chương 3264
Quan Triều Viễn luôn luôn cảnh giác, hơn nữa ngủ rất nông, chẳng mấy chốc đã mở mắt, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Tô Lam cảm thấy đau lòng không thôi: “Lên giường ngủ nhé?”
Quan Triều Viễn liếc cô một cái, đột nhiên đứng lên, ôm ngang cô lên.
Tô Lam sửng sốt: “Anh làm gì đấy?”
“Ngủ cùng nhau”“
Lời vừa dứt, hai người liền đi thẳng vào phòng ngủ, Quan Triều Viễn kéo bỏ đồ trên người, sau đó mò mẫm cởi đồ Tô Lam.
Tô Lam không chống cự được, để mặc anh cởi gần hết, sau đó bị anh ôm vào lòng, năm trên giường ngủ mê man.
Vốn dĩ cô đã hơi bưồn ngủ rồi, lúc này được Quan Triều Viễn ôm vào lòng, tràn ngập cảm giác an toàn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ Điều cô không biết là Lâm Thúy Vân đang bị đối xử dã man trong căn phòng bên cạnh Khắp người đều có dấu vết, hai chân run rẩy, nhân lúc Lục Mặc Thâm không để ý bò xuống giường.
Đúng vậy, là bò xuống Bởi vì kể từ khi cô ấy vào, Lục Mặc Thâm bắt đầu chơi trò lưu manh.
Đã hai tiếng rồi, chết dấu hiệu kết thúc Còn cô đã bị giày vò đến chí sót lại một hơi.
Mặc dù giáo sư Lục rất mạnh mẽ trong chuyện này, nhưng đây không phải là lý do anh ta cứ ép buộc lăn lộn với mình cả đêm!
Bây giờ cả lưng lẫn chân cô đều đau, giống như bị một trăm người cùng xông vào đánh vậy.
Tay cô vừa chạm vào thành giường, chân đã bị Lục Mặc Thâm bắt lấy: “Em muốn đi đâu?”
Lâm Thúy Vân hét lên vì sợ hãi: “Giáo sư Lục, tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi màt”
“Vậy mà khóc rồi?”
Lục Mặc Thâm bóp cảm, quay khuôn mặt nhỏ của cô ấy lại: “So sánh một chút, tôi vẫn thích bộ.
dạng em khóc nấc vì sướng hơn”
Mẹ nói Giáo sư nhân dân làm sao có thể nói những lời thô tục như vậy?
Lâm Thúy Vân vừa tức giận vừa bất lực: “Lục Mặc Thâm, chúng ta, chúng ta không phải đã nói chỉ một lần thôi sao?”
“Là một lần, nhưng mà là một lần của tôi, không phải một lần của em”
Lâm Thúy Vân cảm thấy thật xui xẻo!
“Ngoan, cục cưng để tôi yêu thương em một lúc nữa, biểu hiện tốt một chút thì tôi sẽ bỏ qua cho em”
Vẽ phương diện này, Lục Mặc Thâm gặp Lâm Thúy Vân liền giống như mở ra cánh cửa thế giới mới Vậy.
‘Vốn dĩ anh ta cho rằng bản thân thuộc kiểu cấm dục, nhưng sau khi nếm trải mùi vị ngọt ngào của cô ấy, anh ta mới nhận ra mình đã quá sai lầm!
Mới đầu Lâm Thúy Vân còn chống cự một chút, sau đó tất cả lý trí đều bị ăn mòn, anh ta nói gì thì là đó.
“Ngoan, Thúy Vân, nói cho tôi biết tôi là ai”
Đôi mắt đăm lệ của Lâm Thúy Vân mù sương, mơ mơ hồ hồ: “Lục Mặc Thâm…”
“Ngoan lắm”
Khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch lên “Nói em yêu tôi”