‘Tô Lam hết sức nghỉ hoặc vì thế đã hỏi một câu: “Tại sao cô lại nói như vậy?”
Trên mặt người phục vụ ở quầy lễ tân mang một nụ cười vô cùng kỳ lạ: “Trong đó là nơi mà những kẻ có quyền lực chơi đùa với phụ nữ, hơn nữa cách chơi ở trong đó cũng rất bệnh hoạn, cô còn nhỏ tuổi, nhất định đừng để người khác lừa gạt mà tiến vào!”
Tô Lam đứng ở cửa câu lạc bộ, tuy rằng trong lòng vô cùng thấp thỏm, thế nhưng cô ấy vẫn lấy hết dũng khí đi vào.
Cô ấy không hiểu, vì sao anh trai lại muốn hẹn gặp cô ở nơi như thế này? Lúc cô ấy tiến vào câu lạc bộ, bầu không khí trong đại sảnh rất phù hợp.
Ngọn đèn chập chờn, âm nhạc mở đến mức cao nhất, còn có một đám người không kiêng nể ai mà hôn nhau ở đại sảnh.
Thậm chí ở trong một số góc phòng tối tăm, còn có thể nhìn thấy những cơ thể lắc lư tùy ý.
Hỗn loạn mà lại khó coi Tô Lam che miệng mũi, từ trong đám người chen vào.
Bên người hòa lẫn các loại mùi nước hoa, hun đến nôi làm cô buồn nôn.
Đã từng đi qua bóng đêm, nhưng những khung cảnh đó cũng không hỗn loạn và khó coi như ở đây.
Cô ấy đè nén cảm giác muốn chạy chối chết, chạy thật nhanh tới phòng tư nhân.
Đột nhiên, cánh tay cô bị một người nắm lấy. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Lam bị giật mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền muốn tránh thoát.
Nhưng mà lúc cô ấy vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đang giữ cánh cửa: “Cô Tô?”
Tô Lam vô cùng cảnh giác muốn tránh cánh tay của anh ta: “Anh là ai?”
Âm thanh của người đàn ông được giảm xuống rất thấp: “Là anh Tô gọi tôi tới đón cô, xin mời cô qua đây”
Trước đây Tô Lam đã bị hãm hại vài lần, cho nên lúc này dây thần kinh của cô vô cùng căng thẳng Trong trí nhớ, anh trai căn bản không thích nơi thế này, hơn nữa cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình một thân một mình đến những nơi như thế này.
Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt một cách phòng bị: “Tôi không rõ, tại sao anh ấy lại muốn tôi tới một nơi như thế này?”
Thái độ của người đàn ông ngược lại vô cùng bình thản, anh ta cười kiên nhắn giải thích: “Cô Tô chẳng lẽ không biết, bây giờ đã không giống ngày xưa nữa sao? Thành phố Ninh Lâm của bây giờ sớm đã không còn giống như năm năm trước nữa rồi “Nơi bí mật như thế này, sẽ không gây chú ý cho người khác, cũng là bởi vì lo lắng cho an nguy của cô, cho nên anh Tô mới phái tôi tới để bảo vệ cho cô.”
Tô Lam do dự một chút, lúc này mới đi theo, Rất nhanh bọn họ liền đi tới căn phòng đã hẹn Trước.
Người đàn ông quét thẻ phòng một cái, cửa phòng lập tức mở ra.
Nhưng mà bên trong phòng tối om, dường như không có dấu vết người ở.
Người đàn ông sau khi bước vào liền mở đèn, nhìn đồ trang trí sang trọng ở bên trong, trong lòng Tô Lam reo lên một hồi chuông cảnh báo: “Anh này không phải nói anh Tô đang đợi tôi sao? Thế nhưng anh ấy không giống như đang ở chỗ này”
Người đàn ông cười vô cùng thản nhiên: “Anh Tô đang ở cách vách bàn chuyện làm ăn Lúc nói câu này, anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Hai mươi phút cũng đủ rồi”
Tô Lam siết thật chặt điện thoại di động, vẻ mặt lạnh tanh đi vào, ngồi ở trên ghế sa lon.