Đầu tiên cô ninh một nồi cháo gạo, sau đó liền bắt tay vào chuẩn bị sủi cảo tôm. Những.
thứ như bột mì đã sớm được chuẩn bị tốt, cô chỉ cần rửa sạch măng tây, tôm cùng nguyên liệu nấu ăn này kia là được rồi.
Vỏ sủi cảo rất mỏng, giống như một phiến thủy tinh, sau khi phủ lên nguyên liệu nấu ăn xanh xanh đỏ đỏ nhìn hết sức xinh đẹp. Tô Lam cẩn thận bỏ sủi cảo tôm lên xửng hấp, sau đó liền bắt đầu pha nước chấm.
Vội vàng làm xong những thứ này, cô lại làm một đĩa thịt kho tàu vàng ươm, phối hợp với một vài món ăn kèm tươi mới và những quả anh đào tươi rói, toàn bộ bàn ăn nhìn qua tỉnh xảo vô cùng.
Cũng ngay ở thời điểm này, cháo gạo và sủi cảo tôm cũng cùng lúc vừa chín.
Cô lại rắc một chút cánh hoa hồng khô được nghiền mịn lên trên cháo gạo, trong chớp mắt lại có một mùi hương hoa nhàn nhạt toả ra khắp nơi.
Tô Lam vô cùng hài lòng đậy nấp lên, đặt toàn bộ ba món ăn toàn bộ ở bên trong ngăn chứa đề úc này mới đi ra ngoài Ngay lúc Tô Lam làm những món ăn này, Quan Triều Viễn đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt. Anh bớt chút thời gian đi ra khỏi thư phòng, cúi đầu liền có thể nhìn thấy bóng hình Tô Lam đang ở trong phòng bếp bận rộn không ngừng.
Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngọt trong không khí, đột nhiên anh cảm thấy có một dòng nước ẩm áp đang róc rách chảy ra từ bên trong trái tim. Lần đầu tiên trong lúc làm việc mà ông chủ Lệ của chúng ta lại có chút thất thần “Ông xã, anh nghỉ tay một chút đi, xuống dưới này ăn chút gì này”
Tô Lam cười tủm tỉm bưng đồ ăn đến trên bàn trà bên cạnh, quay đầu gọi Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn ưu nhã đứng lên, sải bước đi tới bên bàn ngồi lên.
Tô Lam bưng một phần đồ ăn ra, lập tức có một mùi thơm xông vào mũi.
Vốn dĩ Quan Triều Viễn nghe đến ăn cảm thấy rất nhạt nhẽo vậy mà giờ đây không hiểu sao lại cảm thấy có chút đói bụng.
Tô Lam gắp một cái sủi cảo lên, chấm một ít nước tương, đưa đến bên miệng của anh: “Nếm thử tay nghề của em đi”
Có lẽ là thật sự quá tò mò chờ đợi đối với đánh giá của anh, cho nên Tô Lam căn bản không có ý thức được động tác này của chính mình là thân mật đến cỡ nào.
Quan Triều Viễn cũng không có phản kháng, anh vô cùng khéo léo há mồm ăn một miếng.
Nước canh nồng đậm, vỏ bánh mỏng, nhân bánh đầy đặn cũng không dầu mỡ, quả thật là giống như lời cô vừa nói, nhẹ nhàng thơm ngon lại vừa miệng.
“Như thế nào? Bên trong nhân bánh sủi cảo này em có để thêm canh gà, vô cùng thơm!”
Cặp mắt kia của Tô Lam sáng lấp lánh nhìn qua anh.
Quan Triều Viễn ưu nhã ăn xong món ăn, liền nhàn nhạt nói hai chữ: “Tạm được.”
“Tạm được là sao?”
Tô Lam còn chưa muốn từ bỏ ý định, cô lại gặp một miếng thịt kho đưa đến bên miệng Quan Triều Viễn: “Vậy anh món này đi, em tự phối gia vị đó! Món này là do em học được từ bảo mẫu, không ngấy một tí nào đâu, nếm thử chút đi nào!
“Bình thường.”
“Bình thường ư?”
Lúc này Tô Lam rõ ràng có chút không vui: “Hay là anh thử lại cháo gạo hoa hồng này của em đi!”
Quan Triều Viễn nuốt một hớp nhỏ: “Chịu được”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam lập tức đen như đáy nồi, cô xoay người một cái, thở phì phò đưa lưng về phía anh, lười nhác nói thêm.
Nhìn cô đang giận dỗi như trẻ con, trong mắt Quan Triều Viễn tất cả đều là ý cười.