Anh ta nhất định bị điên rồi Dù sao lúc trước Quan Triều Viễn từng nói với anh ta rằng, hình như Lâm Thúy Vân đã có người mình thích Lúc nghe thấy vậy, tâm tình của anh ta không tốt chút nào.
Kết quả nói chuyện nửa ngày, vậy mà anh ta lại tự ăn dấm chua của chính mình Lâm Thúy Vân cau mày, nói chuyện hơi nhớn nhác: Này, Lục cầm thú, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp tục cười nữa, tôi sẽ thật sự tức giận đó!
Chuyện tình yêu của tôi đáng để anh cười như vậy sao? Anh đó!”
Lục Mặc Thâm đang cố gắng bình phục tâm Tình của mình.
Rất nhanh, anh ta liền khôi phục bộ dạng cao quý lãnh diễm của mình trước kia: “Nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là rất thích người đó… nam thần nhà vệ sinh?”
Lâm Thúy Vân dường như không hề do dự mà gật đầu: “Đúng rồi, lúc trước khi bị động tay chân vào trong rượu, tôi nhất thời mơ hồ, không thấy rõ diện mạo của anh ấy. Sau đó tôi đến khách sạn Vọng Nguyệt xem lại camera cũng không thấy”
Đầu Lục Mặc Thâm không nhịn được mà xuất hiện vạch đen.
Cô ấy đương nhiên không thể xem lại camera rồi Anh ta đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, không những bị một người phụ nữ cưỡng hôn mà cuối cùng còn bị trúng một cái gạt tàn.
Tình huống mất mặt như vậy, anh ta sao có thể cho người khác nhìn thấy được?
Lục Mặc Thâm nghĩ, sau đó lại đi vài bước về phía Lâm Thúy Vân.
Bức thẳng cô đến một góc chật hẹp.
“Tôi hỏi cô, nếu cho cô một cơ hội được nhìn thấy anh ta một lần nữa, cô muốn nói cái gì?”
Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, cô ấy suy nghĩ một chút: “Đương nhiên chính là…
Quan hệ một lần nữa?
Không nên không nên, cái này hình như hơi rõ ràng quá?
Không đúng, cô ấy nói nhiều với Lục cầm thú như vậy làm gì?
“Anh ngậm miệng lại! Đây là chuyện của tôi, vì sao phải nói cho anh biết? Anh vẫn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp cho chúng ta ra ngoài đi” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Trước khi ra ngoài, thật ra tôi có thể thỏa mãn tâm nguyện gặp nam thần của cô”
Lục Mặc Thâm cúi đầu nhìn cô. Lâm Thúy Vân khiếp sợ vô cùng: “Anh, anh biết anh ấy là ai sao?”
Lục Mặc Thâm không nói chuyện, mà cầm lấy cổ tay cô ấy, dẫn cô ấy cùng nhau chen vào một cái nhà vệ sinh Anh ta ngồi xuống trước, sau đó nhẹ nhàng đặt Lâm Thúy Vân ngồi yên trên đùi của anh ta, hai người mặt đối mặt Bàn tay to của Lục Mặc Thâm vừa thu lại, khoảng cách của hai người vô cùng gần.
Không khí trong nháy mắt như đọng lại Lâm Thúy Vân ngơ ngác nhìn anh ta Con mẹ nó!
Cảnh tượng này vì sao lại quen thuộc như vậy?
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn chằm chẳm cô ấy: “Vị tiểu thư này, nơi này chính là nhà vệ sinh nam, không phải cô đã đi nhầm rồi chứ?”
Một tiếng “Âm” vang lên.
‘Sâu bên trong đại não giống như có một quả bom đột nhiên nổ tung, nổ đến mức Lâm Thúy Vân cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Vì sao những lời này cũng quen thuộc như vậy?
Thậm chí ngay cả âm điệu cũng.
Lâm Thúy Vân kích động muốn đứng lên: “Lục Mặc Thâm, anh không phải điên rồi chứ? Anh buông”