Hệ điều hành bên trong nội tâm của Lâm Thuý Vân tại thời điểm này: “Ôi giời ơi chết mẹ rồi, đây thật sự là người đàn ông mà tôi đã nhìn trúng sao? Quả thật đúng là một tên tinh ranh, đẹp trai, đẹp trai, thật sự quá đẹp trai!
Nếu không phải ở đây đang có nhiều người như vậy, nhất định phải lao tới và đè anh ta xuống mặt đất rồi hôn một cái thật mạnh mẽ cho hả dạ!”
Bên đó, Lục Mặc Thâm cũng không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng này của Lâm Thúy Vân.
Ánh mắt tĩnh mịch lạnh lẽo của anh ta quét một lượt trên người mọi người, phát hiện cũng không người nào có ý muốn đi lên trước lúc này anh ta mới thu hồi ánh mắt, nhìn Tôn Quang Tông bên cạnh đã bị người túm lên: “Cậu còn muốn tiếp tục sao?”
Còn tiếp tục? Người xung quanh lập tức trở mặt trợn trắng mắt không nói nên lời.
Người này đều đã mất đi phân lượng rồi, anh ta còn tiếp tục cái lông á!
Mặc dù giáo sư Lục này nhìn qua hào hoa phong nhã, nhưng trái tim anh ta nhất định là đen thui, là cái loại âm hiểm giả dối đó!
Nhưng mà lúc mọi người ở đây đều cho rằng Tôn Quang Tông sẽ từ bỏ, lại nhìn thấy sau khi anh ta do dự hồi lâu, vậy mà còn thật sự nhận lấy microphone từ trong tay của Lục Mặc Thâm.
Anh ta vô cùng cố chấp nhìn Lâm Thúy.
Vân, mặc dù lúc nói chuyện còn có chút lắp ba lắp bắp, nhưng có thể ở dưới áp lực mạnh mẽ như vậy của Lục Mặc Thâm mà còn có thể mở miệng, đã xem như là rất giỏi rồi: “Thúy Vân…
Em còn chưa trả lời vấn đề lúc nãy của anh”
Sau khi Lâm Thúy Vân bị điểm danh, lúc này mới đem ánh mắt mê trai từ trên người của Lục Mặc Thâm thu lại, thuận thế lau nước miếng chẳng hề tồn, lúc này mới nhìn thẳng vào Tôn Quang Tông: “Đáp án của tôi đối với anh mà nói, thật sự quan trọng như vậy sao?”
Tôn Quang Tông thấy Lâm Thúy Vân cuối cùng trực tiếp trả lời vấn đề của mình, liền dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đáp án của em đối với anh mà nói rất quan trọng!”
Lâm Thúy Vân do dự một chút, nhưng mà rất nhanh cô ấy liền xoay người đi tới bên cạnh Lục Mặc Thâm, năm lấy tay của anh ta, giơ lên: “Vậy bây giờ tôi cho anh đáp án này, anh cảm thấy vừa lòng không?”
Mặc dù Tôn Quang Tông đã đoán được kết quả của chuyện này từ lâu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân nắm tay của người đàn ông khác, cười rất ngọt ngào, anh ta vẫn là cảm thấy bản thân đau lòng đến gần như ngạt thở.
“Anh …. Anh biết rồi. Nhưng mà vẫn cám ơn em rất nhiều từng không để ý đến sự khinh thường của mọi người, nguyện ý giúp anh, nguyện ý đứng chung một chỗ với anh”
Sau khi Tôn Quang Tông nói xong những lời này, liền xoay người sang chỗ khác vô cùng cô đơn, chậm rì rì đi lui sau đoàn người.
Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn bàn tay mình đang được Lâm Thúy Vân năm chặt, khóe miệng có một độ cong nhàn nhạt chợt lóe qua.
Anh ta phát hiện, lúc này lực chú ý của tất cả mọi người còn đang ở trên người anh ta và Lâm Thúy Vân, liền mở miệng nói: “Sững sờ ở đây làm gì? Tiếp tục tiệc tối đi!”
“Ừ ừ ừ, được được được!”
Người chủ trì vội vàng phục hồi tỉnh thần, lập tức chuyển dời lực chú ý của đoàn người đi Không mất quá nhiều thời gian, lực chú ý của tất cả mọi người liền bị những những người dân làng phụ trách màn trình diễn trên sân khấu hấp dẫn Lục Mặc Thâm lúc này mới quay đầu, anh 1a nhìn chằm chăm Lâm Thúy Vân: “Bây giờ đã không có ai chú ý em rồi, sao còn chiếm tiện nghi của anh thế?