Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm bị dọa sợ đến mức sắc mặt trằng bệch. Hai người vội vã ôm đầu hoảng sợ quỳ trên mặt đất.
vietwriter.vn
Cánh tay Tô Văn Tâm run rẩy, ông ta không dám tin quay đầu nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy một người cảnh sát hình sự đặc nhiệm đang giơ súng lục. Họng súng đen ngòm chĩa về phía ông ta: “Giơ tay lên, lùi về phía sau, không được tổn thương người khác nếu không lần bản tiếp theo không chỉ là cánh tay đâu.”
Tô Văn Tâm trực tiếp sợ hãi, hai chân mềm nhũn té khuyu trên đất: *A, đau quá, tay của tôi, tay của tôi”
Tô Văn Tâm điên cuồng rên rỉ, kinh hãi nhìn vào vết thương trên tay…
“Đưa tôi đến bệnh viện! Tôi chảy máu rồi, đưa tôi đến bệnh viện! Tôi muốn kiện anh, tôi muốn kiện anh tội lạm quyền.”
Một số nhân viên an ninh đã chạy đến và giải cứu Tô Lam.
vietwriter.vn
Những người khác nhanh chóng xông về phía Tô Văn Tâm, còn cả hai mẹ con Lư Tuyết Cầm đang ngã dưới đất “Cô Tô, có phải là bọn họ không?”
Tô Lam toàn thân run rẩy, cả người như vừa chịu đựng cơn sốc cực lớn.
“Đúng! Là bọn họ, bọn họ lừa lấy chìa khóa tài sản của tôi. Không chỉ cướp đồ, họ còn đập phá nhà tôi.”
Tô Bích Xuân phát điên ngay khi nghe thấy điều này.
Cô ta nằm trên mặt đất, vùng vẫy trong tuyệt vọng và gầm lên: “Tô Lam, đồ chó cái, cô nói dối! Cô đang nói dối, cô vu khống chúng tôi”
Tô Lam rất sợ hãi và chỉ vào túi của Tô Bích Xuân: “Cô ta đã lấy trộm các sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm và một số đồ trang sức có giá trị của tôi. Tất cả đều ở trong túi, các anh có thể tự kiểm tra”
Tô Bích Xuân sắc mặt lập tức tái nhợt, kinh hãi ôm lấy túi xách.
Một cảnh sát bước tới và kéo chiếc túi qua.
Khi mở ra, liền thấy bên trong có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da và trang sức đất tiền.
Anh ta cau mày và đưa chiếc túi cho người cảnh sát phía sau: “Mang về làm bằng chứng.”
Tô Văn Tâm không ngờ rằng lần này mình lại thua trong tay Tô Lam.
Ông ta nghiến răng và giải thích một cách tuyệt vọng: “Đồng chí cảnh sát không phải như Cô ta vu oan cho tôi. Tôi là cha của nó, tôi vào nhà con gái tôi, sao có thể coi là cướp được chứ? Vả lại, tất cả những thứ này đều do cô ta tự tay đập phá. Cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này để vu khống chúng tôi.”
Viên cảnh sát quay đầu lại và liếc nhìn Tô Lam.
Tô Lam rơm rớm nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Đồng chí cảnh sát, ai lại đi đập phá tất cả đồ đạc mà mình mới mua, anh có biết những đồ đạc đó đã tốn bao nhiêu tiền của tôi không? Câu nói của ông ta thật là nực cười.”
Sau khi cảnh sát đến biệt thự để chụp ảnh và thu thập bằng chứng, họ đã còng tay Tô Văn Tâm và những người khác: “Cô Tô, cô là người bị hại, cô phải cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát để ghi nhận tội.”
Tô Lam gật đầu, có chút sợ hãi: “Vậy còn nhà của tôi…”
“Đừng lo, chúng tôi đã chụp ảnh làm bãng chứng rồi. Sau lần này, nhớ thay khóa.
Tốt nhất nên lắp thêm camera giám sát.”
Tô Lam gật đầu: “Tôi còn một yêu cầu nữa.”
“Cô nói đi!”
Tô Lam ngẩng đầu lên, chỉ vào Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Câm: “Đồ đạc bên trong đều bị hai người này đập phá. Đồ đạc tôi mới thay cách đây 2 ngày, hết gần 600 tỷ. Ngoài khoản phí tổn hại tỉnh thần của tôi, tôi đã nộp đơn xin đóng băng tất cả tiền mặt trong tài khoản của hai người họ. Nếu không, nếu họ chuyển hết tiền, tôi sẽ không có cách nào để đòi nợ.”