Lâm Thúy Vân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lam, biết cô không phải đang nói đùa: “Vậy cậu nói cho tớ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì, tớ cũng có thể giúp cậu phân tích nó.”
Tô Lam có chút khó coi nhìn Lâm Thúy Vân, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“…Cho nên sự tình là như thế này đó, tớ cũng không biết có phải gần đây mình có chút đắc ý quên hình hay không nữa. Phải biết là trước đây tớ ở trước mặt anh ấy rất có chừng mực, chưa từng cư xử không đúng mực. Cũng không biết gần đây mình bị làm sao nữa, không kiểm soát được cảm xúc…”
*Thôi xong, thôi xong!”
Lâm Thúy Vân kinh hoàng hét lên như thể cô ấy khám phá ra một thế giới mới.
Tô Lam bị dáng vẻ kinh hoàng quá mức của cô ấy làm cho sửng sốt: “Làm sao vậy?”
“Tớ nói cậu ấy à, có phải cậu yêu Quan Boss rồi đúng không?”
Khi giọng nói của Lâm Thúy Vân rơi xuống, ngay cả Tô Lam cũng cảm thấy choáng váng.
Cô đỏ mặt, đưa tay gõ đầu Lâm Thúy Vân: “Cậu cái con nhóc này! Người ta đem tâm sự nói cho cậu biết, là muốn để cậu xem có thể đưa ra ý kiến gì cho tớ không. Cậu thì tốt rồi, bây giờ còn có tâm trạng cười nhạo.
tớ, xem tớ xử lý cậu thế nào!”
Lâm Thúy Vân vội vàng trốn sang một bên, nhưng cô ấy vừa trốn vừa cười: “Tớ có cười nhạo cậu đâu, tớ nói nghiêm túc mài Cậu xem đi, nam thần của tớ vừa có tiền vừa có quyền, nhan sắc thì đương nhiên không cần nói nữa. Hơn nữa tớ nghe nói, bình thường những người đàn ông ưa sạch sẽ nghiêm trọng đều đặc biệt Cậu nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ cấm dục của nam thần mình đi, tớ thực sự nghỉ ngờ cậu có năng là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy.”
“Làm sao có thể…”
“Cậu nói cái gì đấy, tại sao lại không thế?
Ít nhất là theo quan điểm của tớ, chính là có khả năng đó, và quan trọng nhất là…”
Tô Lam tò mò: “Quan trọng nhất là gì Lâm Thúy Vân nở một nụ xấu: “Quan trọng nhất là tớ nghe lời miêu tả của cậu xong, nam thần của nhà tớ đơn giản là người có kinh nghiệm tốt. Từ nay về sau, cậu còn không hạnh phúc đến mức không khép chân lại được là không xong nha. Đổi lại là người khác ghen tj cũng ghen tị không được!”
“Lâm Thúy Vân, cậu là đồ lưu manh.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, cô gần như muốn đập cô ấy.
Lâm Thúy Vân hihi haha cười đùa, vừa chạy vừa trốn.
Cả hai nhanh chóng đánh nhau náo loạn thành một trái bóng.
Nhưng mà hai người họ không chú ý: Hai người họ vừa đi khỏi, từ phía sau bọn họ có một bóng người dài vụt ra.
Chiếc kính gọng vàng sáng lấp lánh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông là vô tận.
Vừa rồi anh ấy đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện giữa hai cô nhóc.
Con bé xấu xa đó nói cái gì?
Quan Triều Viễn có kinh nghiệm tốt?
Còn có hạnh phúc không thể khép chân lại được?
Lại còn ghen tị?