Vốn tối nay sẽ kết thúc, nhưng kết quả đạo diễn Lâm Xuyên vốn luôn yêu cầu nghiêm khắc cảm thấy có một cảnh phim chưa quá hài lòng, quyết định ngày mai sẽ quay lại, vì thế, lịch kết thúc quay của Tô Lam bị dừng lại.
Tối đến, Tô Lam nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Có lẽ là vì Tường Vi là vai diễn quan trọng đầu tiên của cô, sắp phải tạm biệt nó rồi, có chút không nỡ.
“Ting..” Điện thoại đột nhiên kêu lên một tiếng, cô giật mình.
Tô Lam với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Một tin nhắn wechat.
Bá tước lưu manh: Lưu Ly, ngày mai đóng máy rồi? Có ngạc nhiên nha.
Nhìn dòng chữ trên màn hình, Tô Lam đen mặt.
Người đàn ông này bị điên sao?
“Ông anh, giờ chỗ tôi là một giờ sáng!”
Bá tước lưu manh: Ừ ừ ừ, tôi quên là chúng ta lệch múi giờ, mau ngủ đi, bảo bối, tặng em một bài hát ru.
Tiếp đó Tô Lam liền nhận được một đoạn voice chat từ Bá tước lưu manh.
Quả nhiên là một bài hát ru!
Cô liền vứt điện thoại sang một bên, xoay người chuẩn bị đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam thức giấc từ rất sớm, đón chào cảnh quay cuối cùng của bản thân.
Thay xong đồ diễn, trang điểm xong, chăm chỉ chào hỏi mỗi một nhân viên trong đoàn phim.
Cảnh phim này là cảnh đối đầu của cô và Tô Nhược Vân.
Trước kia vì thời gian quay phim của hai người không khớp, nên tìm diễn viên đóng thế, ai diễn cảnh người nấy, lần này là hai người thật sự đối đầu.
Tô Lam và Tô Nhược Vân không có quá nhiều cảnh đối đầu trong phim, cô cũng không muốn dây dưa nhiều.
Một lần là xong!
Trường quay vang lên tiếng võ tay nhiệt tình, Tô Nhược Vân liền ra hiệu bảo Hoàng Xán phát quà cho nhân viên đoàn phim.
Thì ra hôm nay cũng là ngày kết thúc quay của Tô Nhược Vân.
Vậy mà hai người bọn họ lại kết thúc quay cùng một ngày.
Đột nhiên Tô Lam có chút không biết làm sao, Tô Nhược Vân dày công chuẩn bị quà cho nhân viên đoàn phim, bản thân lại không có, lấy ra so sánh quá rõ ràng.
Đạo diễn Lâm Xuyên tự mình tặng hoa tươi cho hai người, đây là quy định không thành văn của đoàn phim.
Bên ngoài bỗng có người chạy tới.
“Xin hỏi ai là cô Tô? Bên ngoài có quà tặng cho cô!”