Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn đã sớm đen như đít nồi.
Nếu không phải vì lúc này Tô Lam còn ở trong lòng anh, anh đã sớm xông ra ngoài chém cái tên khốn kia rồi.
Lời dặn dò của Tân Tấn Tài trong phòng điều khiển còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng rầm trầm muộn từ đầu kia truyền đến, sau đó máy trò chuyện lập tức bị đứt đoạn.
“Hahahaha.”
Tân Tấn Tài ôm bụng, suýt nữa từ trên ghế cười ngã xuống đất.
Nếu không phải ngày mai anh ta trở về bộ đội, hôm nay quả thật không dám đến sờ mông hổ.
Cũng không biết khi anh hai và chị dâu nhỏ thân mật, đột nhiên nghe thấy giọng nói của mình, có khi nào không lên được không.
Mà một bên khác trong phòng bệnh, Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Quan Triều Viễn, trực tiếp đập máy trò chuyện xuống đất, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
“Buồn cười lắm phải không?”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói u ám của người đàn ông.
Tô Lam chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ tung.
Cô vội vàng che miệng liều mạng lắc đầu: “Không có, chẳng buồn cười chút nào.”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, chỉ còn sót lại đôi mắt ngập nước lộ ra ngoài.
Vì hàm chứa ý cười, mà vô cùng sống động, như ngôi sao sáng trên bầu trời Trái tim rung động, Quan Triều Viễn vươn tay tắt đèn Cho đến lúc này, Tô Lam mới phát giác nguy hiểm đến gần.
Quan Triều Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
Cả người Tô Lam căng chặt.
Cô không dám phản kháng, chỉ là hai tay siết chặt áo của anh, hàm hồ nhắc nhở và từ chối: “Anh, anh còn đang bệnh..”
“Cho nên?” Quan Triều Viễn cố ý chọc cô: “Sợ tôi không thỏa mãn cô được sao?”
Tô Lam suýt nữa phun máu.
Tuy hai người họ chỉ mới có một lần, nhưng cũng đủ để Tô Lam hoảng sợ cả đời.
“Tôi không có ý đó.”
Quan Triều Viễn nắm cằm cô, ép cô bốn mắt nhìn nhau: “Vậy cho tôi biết cô có ý gì”
Tô Lam cần môi: “Tôi muốn anh nghỉ ngơi đàng hoàng, như vậy mới mau chóng hồi phục”
Lần này là cô nói thật lòng Quan Triều Viễn vì cô mới trở nên như vậy, cô không muốn nợ anh nhân tình.
Sau khi cô nói xong, Quan Triều Viễn cứ nhìn cô như vậy.
Cho đến khi Tô Lam cảm thấy bị nhìn đến mức da đầu tê dại, người đàn ông đột nhiên năm sang một bên.
Trong bóng đêm, cánh tay mạnh mẽ có lực thu lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Cơ thể Tô Lam căng chặt.
Mấy phút sau, giọng nói không vui của Quan Triều Viễn vang lên.: “Cô căng cứng như hòn đá vậy, sao tôi ngủ được đây?”
Đây là lần đầu tiên Tô Lam ở trạng thái tỉnh táo, thân cận nằm cạnh anh như vậy.
Cô không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cố hết sức điều chỉnh trạng thái bản thân, thả lỏng cơ thể.