Mục Nhiễm Tranh kể lại cho Tô Lam chuyện xảy ra hôm qua.
“Lê Thấm Thấm ở chỗ anh? Sao anh không nói sớm cho tôi biết, bố cô ta tìm cô ta sắp phát điên rồi!”
“Cô có thể chú ý vào trọng tâm vấn đề không hả? Nói chuyện của hai chúng tôi trước rồi nói tới Lê Thấm Thấm sau được không?” Mục Nhiễm Tranh nói với giọng bực dọc.
“Phương Đoá không giận anh, ngược lại tôi còn thấy cô ấy rất biết điều, là một cô gái rất lý trí.”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng bình thường con gái gặp chuyện đó lẽ nào không nên nổi giận sao? Cô ta thì ngược lại, suy nghĩ một đêm rồi nói muốn đính hôn với tôi!”
Tô Lam cảm thấy lời Mục Nhiễm Tranh nói có hơi buồn cười: “Vậy Phương Đoá phải làm loạn lên đòi sống đòi chết với anh sau đó anh dốc sức dỗ dành cô ấy thì anh mới thấy ổn à? Có biết bao nhiêu người đàn ông muốn có được một người phụ nữ như vậy đó! Anh đúng là đang hưởng phúc mà không biết là phúc!”
Thật ra trong lòng Mục Nhiễm Tranh cũng thấy như vậy, chỉ là anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Nếu chú anh phạm sai lầm mà tôi không nổi nóng thì anh ấy sẽ cảm kích lắm đấy!”
Mục Nhiễm Tranh cứ nghĩ Tô Lam sẽ hiểu cảm giác của mình, nhưng sự thật chứng minh cô không hề hiểu.
“Thôi bỏ đi, không nói với cô nữa, đính hôn thì đính hôn. Chuyện của Lê Thấm Thấm cô đừng nói cho bố cô ấy, cứ coi như không biết đi.”
“Rốt cuộc anh với Lê Thấm Thấm là thế nào? Sao anh còn giấu cô ta ở nhà nữa?”
Vì chuyện của Lê Thấm Thấm với Quan Triều Viễn nên Tô Lam cũng không có ấn tượng tốt với Lê Thấm Thấm.
“Một hai câu không thể nói rõ được, tóm lại cô cứ coi như giúp tôi một việc đi.”
Mục Nhiễm Tranh đã thuyết phục thành công Tô Lam, cô đã hứa với anh sẽ không nói chuyện của Lê Thấm Thấm cho Lê Hán Giang.
“Không phải lần trước anh nói muốn nuôi chó sao? Đàn con của Như Ý có thể cai sữa được rồi.”
Mắt Mục Nhiễm Tranh đột nhiên sáng lên, Như Ý nhà họ là giống chó thuần chủng được Quan Triều Viễn tìm về cho Tô Lam để khiến cô vui vẻ.
Cát Tường đã từng sinh một lứa, tiếc là Mục Nhiễm Tranh không thích giống Chihuahua mà chỉ thích giống Bull như Như Ý này.
Tô Lam đưa Mục Nhiễm Tranh lên lầu, đến phòng nuôi chó.
“Có bốn con, hai đực, hai cái. Anh thích con nào thì cứ lấy đi, nhưng anh phải hứa với tôi, chăm sóc nó cho tốt.”
“Biết rồi, biết rồi, tôi biết mấy con chó này là cục cưng của cô rồi! Cô thân mật với chó như vậy không sợ chú tôi ghen à?” Mục Nhiễm Tranh lại gần ổ chổ.
“Đừng nói linh tinh!”
Bốn chú chó con màu trắng như tuyết đang cắn nhau đùa giỡn, Như Ý ngồi yên lặng bên cạnh, cuối cùng cũng không phải cho con bú nữa.
“Sao lại có một con bị khập khiễng thế này?” Mục Nhiễm Tranh phát hiện có một con đi khập khiễng, một chân rõ ràng ngắn hơn.
“Đừng nhắc nữa, con đó là do không chú ý, nó tự chui xuống dưới gầm của lồng rồi bị đè lên chân, khi đi khám thì bác sĩ nói đã muộn rồi. Anh chọn con khác đi.”
Chú chó con què quặt chạy đến bên chân Mục Nhiễm Tranh, cắn dây giày anh rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Cũng nghịch lắm đấy chứ!”