“Sao tôi lại có thể lừa mợ chủ được chứ. Mợ ngủ lâu quá, trong khoảng thời gian vừa rồi bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho mợ rồi, đứa bé không sao, nhưng mà sức khỏe của mợ đang rất yếu.”
Lê Hoa kể hết những chuyện đã xảy ra cho Tô Lam.
“Tôi ngủ bao nhiêu lâu rồi?”
“Mợ ngủ từ lúc trở về đây đến giờ, cũng khoảng một ngày một đêm rồi ạ.” Lê Hoa gãi đầu, cẩn thận nhớ lại.
Cửa phòng ngủ mở ra, Giản Ngọc đi vào.
“Ấy, em tỉnh rồi à? Dì Phương có nấu cho em nồi súp đấy, em có muốn uống không?”
“Anh cả, anh ấy đâu rồi? Em đã thấy rất rõ là hai người đã gặp chuyện! Anh ấy bị thứ gì đó kéo xuống nước, sau đó anh chạy theo để cứu anh ấy cũng bị kéo xuống nước theo, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trí nhớ của Tô Lam vẫn còn dừng lại ở lúc đó, cô không biết đó là giấc mơ của mình hay là sự thật nữa.
“Anh Giản, mợ chủ đang nói mớ hay sao vậy ạ?” Lê Hoa khó hiểu nhìn Giản Ngọc.
“Cô đi ra ngoài chuẩn bị ít đồ ăn cho mợ chủ đi, để tôi trông chừng cô ấy.” Giản Ngọc đến bên giường, ngồi xuống chỗ mà Lê Hoa vừa ngồi.
Lê Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể lắc đầu rồi đi ra ngoài.
“Anh cả, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là em đã nhìn nhầm rồi sao?”
“Đúng là em đã nhìn nhầm rồi, khu đại mộ đó ngầm dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, có rất nhiều các loại bẫy nguy hiểm, mà trong đó cũng có một loại khí nữa. Vì anh đã từng xuống đó rồi nên loại khí đó không ảnh hưởng gì đến anh cả, nhưng em mới xuống đó lần đầu, cộng thêm việc em đang mang thai, rồi quá căng thẳng nên đã sinh ra ảo giác.”
“Ảo giác? Nói vậy tức là những gì em đã nhìn thấy đều là giả à?”
“Đúng đấy, mọi thứ đều là giả, loại khí đó có tác dụng gây ảo giác, những người đã chết bên ngoài, có rất nhiều người đã chết trong cơn ảo giác, bị nỗi sợ của chính họ giết chết. Em nghĩ cho kỹ đi, lúc sau chúng ta cùng nhau lên máy bay, em đã từng mở mắt một lần đấy.”
Tô Lam xoa xoa vào huyệt thái dương của mình, đồng thời cố nhớ lại những gì đã xảy ra, hình như đúng là có chuyện đó.
Cô không nhớ cụ thể, chỉ mơ màng cảm nhận được là đã từng có người cõng cô ra khỏi rừng, rồi lên máy bay, còn chuyện sau đó thế nào thì cô không nhớ rõ.
“Cơ thể của em quá yếu, bác sĩ nói là em đã bị chảy ít máu, đã kê thuốc và dặn em là phải nghỉ ngơi trên giường. Cũng may là không có gì quá nguy hiểm cả.”
“Anh ấy đâu rồi? Anh không nói dối gì em chứ, anh ấy không gặp chuyện gì thật không? Nếu như anh ấy không gặp chuyện gì thì sao lại không ngồi cạnh giường để trông chừng em?”
Nếu là trước kia thì chắc chắn là Quan Triều Viễn sẽ canh chừng bên giường cô, không chịu rời đi, nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa thấy anh đâu cả!
Chuyện này rất kỳ lạ, Tô Lam không thể không chú ý đến.
“Cậu ta không sao đâu mà, ngay cả lời anh cả nói mà em cũng không tin à? Ở công ty có quá nhiều việc nên cậu ấy đang bận thôi.”
“Không thể nào, chắc chắn là anh đang lừa em! Dù có nhiều công việc đến mấy thì anh ấy cũng phải qua thăm em trước chứ!”
Về chuyện này thì trước giờ Tô Lam luôn chắc chắn.
“Chuyện này…”