Anh không dám nói, cũng không biết phải nói gì, anh chỉ muốn đợi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
Anh thật sự lo lắng tất cả những điều này lại như một giấc mơ.
Bác sĩ tới rất nhanh, thấy Tô Lam đã mở mắt thì lập tức tiến hành kiểm tra.
Tô Lam liên tục chớp mắt nhìn các bác sĩ tập trung lại đây, mặc cho họ kiểm tra.
Bác sĩ giơ ngón tay lên, bảo cô trả lời là số mấy.
“Sếp Quan, lần này mợ chủ thật sự tỉnh rồi!”
Bác sĩ chủ trị cũng rất mừng rỡ, vội vàng báo cáo với Quan Triều Viễn.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, khi cô vừa định mỉm cười với anh…
Quan Triều Viễn chạy nhanh vào phòng tắm.
Nụ cười vừa mới nâng lên của Tô Lam cứng đờ trên khuôn mặt, anh làm sao vậy?
Quan Triều Viễn đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân đang khóc trước gương rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
Cô tỉnh rồi, cô thật sự tỉnh rồi!
Anh vặn vòi nước để rửa mặt, đưa tay lên lau qua loa rồi lại chạy ra ngoài.
Các bác sĩ rất biết ý đi ra ngoài, đồng thời dặn dò Quan Triều Viễn đừng nói quá nhiều.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, không ai nói gì.
Hai hơn tháng qua, Quan Triều Viễn đã nói hết những điều muốn nói.
“Anh là ai?” Cuối cùng Tô Lam cũng lên tiếng.
Nhưng câu mở đầu này lại là một đòn chí mạng đối với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn trợn to mắt nhìn Tô Lam: “Tô Lam, em không nhớ anh sao? Anh là người đàn ông của em! Là chồng em đây!”
Quan Triều Viễn có dự cảm không lành, bác sĩ liên tục nhấn mạnh Tô Lam bị chấn thương nặng nhất là ở vùng đầu.
Không phải vì bị thương ở đầu nên cô không nhớ ra anh đó chứ?
“Chồng em đâu có xấu như anh? Anh nhìn anh đi, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm mắt đen xì, còn có râu nữa, tóc cũng dài. Chồng em không như thế.”
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ vô cùng đau lòng.
Kể từ khi Tô Lam nhập viện, Quan Triều Viễn làm gì còn quan tâm đến hình tượng nữa, anh còn không nhớ lần cuối cùng mình cạo râu là khi nào, tóc lại càng không để ý tới.
“Anh thế này nên em không nhận ra anh nữa à? Anh lập tức thay đổi trở lại!”
“Ông xã, bé cưng đâu?”
“Bé cưng vẫn ổn, bác sĩ Chung đang chăm sóc con, nhưng con quá nhỏ nên bây giờ chỉ có thể ở trong lồng ấp.”
“Là con trai hay con gái?” Tô Lam sinh xong thì kiệt sức, còn chưa biết là con trai hay con gái đã ngất đi.
“Là con trai, là con trai mà chúng ta đều mong muốn.”
Quan Triều Viễn ghé sát vào tai Tô Lam, như đang nói điều bí mật.
Khoé môi Tô Lam nhẹ nhàng cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.
“Tô Lam, đừng nói nữa, bác sĩ bảo em vừa tỉnh lại không được nói nhiều, nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”