Trước đó, Nghiêm Kha không giảng giải nội dung cho Tô Lam, dù sao thời gian cũng không nhiều, vì thế, cơ bản đều dựa vào Tô Lam tự mình lĩnh hội.
Cô bỗng dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Ngay lúc này, bầu trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt, từng giọt.
€ô duỗi tay ra, từng giọt mưa rơi vào lòng bàn tay cô.
Khoảnh khắc này, trong mắt cô là đau khổ, là trống rỗng.
Cô cứ như vậy nhìn hạt mưa trong tay, không hề động đậy.
Bỗng một tia sét như xé ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm ập tới, sau đó hạt mưa liền lộp bộp rơi xuống!
Vốn đến đây cần ngừng lại, nhưng Nghiêm Kha không kêu dừng lại.
Vì nghĩ là không nhất định sẽ mưa, trước đó bọn họ cũng chuẩn bị sẵn để tạo cảnh mưa giả, máy quay các thứ cũng đã được bảo hộ.
Không kêu dừng, Tô Lam liền diễn tiếp.
Cô còn nhớ năm đó, cô sáu tuổi, mẹ cô cũng rời khỏi thế gian trong một ngày mưa to gió lớn.
Cô ngẩng đầu, mặc cho nước mưa dội lên mặt, cả người run rẩy.
Mưa càng ngày càng to.
Cuối cùng cô không nhịn được mà bật khóc, há to miệng, hai tay ôm mặt, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối mình, khóc to lên.
Ở hiện trường ngoài tiếng mưa, không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm vào Tô Lam, dường như cảm xúc của tất cả mọi người đều bị cuốn theo.
Thậm chí một vài nữ nhân viên ở hiện trường còn bắt đầu rơi nước mắt.
Vốn phải chia thành hai cảnh mới quay xong, kết quả quay một cảnh là đã xong.
“Tốt! Cực kì đẹp!” Nghiêm Kha hô †o một tiếng.
Cũng coi như kết thúc rồi, kéo tâm tư của tất cả mọi người quay trở lại.
Rất nhiều người ở hiện trường đều tự động võ tay cho Tô Lam.
Nhưng Tô Lam nhếch môi, như cười mà không phải cười.
Vì Tô Lam không có trợ lý, là Mục Nhiễm Tranh đưa quần áo cho cô, Mục Nhiễm Tranh lấy một chiếc áo khoác của mình, có nhân viên đưa cho Tô Lam một chiếc khăn.
Mục Nhiễm Tranh đưa cốc bạc cho Tô Lam.
“Bên trong là nước ấm, bên này còn có quán cà phê, cô nghỉ ngơi một lát, tôi hỏi xem đạo diễn Nghiêm có còn sắp xếp gì không”
Tô Lam gật đầu, khoác áo của Mục Nhiễm Tranh, cầm cốc đi vào trong quán cà phê.
€ô còn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, ngồi ngây ngốc trên ghế, trong tay cầm cốc bạc.
Cái cốc bạc này là mẹ cô tặng cho cô.
Bỗng, có người đi tới, ngồi xuống đối diện cô.
Tô Lam vừa ngẩng đầu, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lúc này, Tô Lam muốn nhếch nhác bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Sao anh lại đến đây?” Tô Lam lạnh giọng nói.
Mộ Dung Dịch ngồi xuống đối diện với Tô Lam.