Nếu bọn họ biết được thân phận thật sự của Mộ Nhất Vi rồi nổi lên ý xấu thì phải làm sao bây giờ?
Phải biết răng hơn ba năm nay, bà chủ vẫn luôn bảo vệ cô chủ rất tốt.
Cô chủ tựa như miếng thịt trên đầu quả tim của bà chủ vậy, bà chủ tuyệt đối không cho phép để xảy ra bất kỳ sai lầm nhỏ nào cả.
Nhưng ông ta không hiểu tại sao lần này bà chủ lại tỏ vẻ yên tâm như thế chứ?
Khóe miệng người phụ nữ gợi lên một vòng cung nhàn nhạt: “Tôi tin vào trực giác của mình”
Nghe vậy, quản gia cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp thay đổi hướng đi của ô tô, phóng nhanh về hướng ngược lại “Chú Phúc, bây giờ chúng ta đến đoàn kịch nói của tỉnh có còn kịp không?
Chú Phúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên bảng điều khiển: “Bà chủ, nếu chúng ta đi ngay bây giờ thì vừa kịp lúc”
“Vậy chúng ta đừng trở về chung cư, trực tiếp đến đoàn kịch nói của tỉnh đi”
“Bà chủ, vở kịch hôm nay là vở kịch do bạn bà diễn mà bà đã từng nói hay sao? Tôi thấy bà có vẻ rất quan tâm”
Khóe môi người phụ nữ cong lên: “Không khác là bao, chúng ta đi cổ vũ một chút, cũng coi như tặng một phần quà gặp mặt cho cố nhân”
Bảo tàng khoa học và kỹ thuật thành phố Ninh Hải.
Lâm Thúy Vân đi theo sau một lớn hai nhỏ, bọn họ một lớn hai nhỏ, cô ấy đột nhiên có cảm giác ba người bọn họ có khả năng là người ngoài hành tinh.
Đặc biệt là Mộ Nhất Vi, mấy cô bé nhỏ nhắn xinh xắn lại đáng yêu như thế này đáng lý là phải giống như Lâm Thúy Vân, hoàn toàn không có chút hứng thú với những đồ vật tràn.
đầy cảm giác khoa học, công nghệ này mới đúng chứ!
Nhưng không hiểu tại sao đứa nhóc kia từ đâu đến đuôi lại cứ đi theo sau mông Quan Tử Việt, nở nụ cười vui vẻ.
Sự vui vẻ này không phải giả vờ mà thật sự là toát ra từ trái tim.
Con bé sẽ không ngại hỏi Quan Tử Việt mấy câu ngớ ngẩn, cho dù Quan Tử Việt có không kiên nhẫn hay ghét bỏ con bé ngốc nghếch như thế nào, con bé vẫn cứ cười thật xán lạn, tựa như một hạt dẻ cười trời sinh vậy.
Đáng thương cho Lâm Thúy Vân chẳng có chút hứng thú với mấy thứ này, hơn nữa còn dốt đặc cán mai, thế nên chỉ có thể ngây ngốc đứng sau bọn họ làm một tùy tùng nhỏ.
Cô ấy hơi không để ý một chút đã bị bọn họ bỏ rơi thật xa.
Có thể trải nghiệm khoang hạng nhất tàu vũ trụ bên trong bảo tàng khoa học và kỹ thuật, chỉ cần mua vé là có thể xếp hàng vào chơi thử.
Quan Tử Việt vô cùng thích hạng mục này, vì vậy thăng bé cứ quấn lấy Lục Mặc Thâm đòi anh ấy đi với nhóc.
Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Nhất Vĩ, dịu dàng dò hỏi: “Nhất Vi, cháu có dám đi cùng không?”
Mộ Nhất Vi kéo gấu váy nhỏ, trên mặt lộ ra chút sợ sệt, bất quá cô bé còn chưa kịp nói cái gì, Quan Tử Việt ở bên cạnh đã ghét bỏ nói: “Cha nuôi, hay là để hai người chúng ta đi thôi, lá gan cô bé này thật sự quá nhỏ!”
Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt vốn còn chút sợ sệt của Mộ Nhất Vi lập tức thay đổi Cô bé phồng má, thở hổn hển thở hổn hển đi đến trước mặt Quan Tử Việt, không phục nói: “Ai bảo cậu là con gái thì nhất định phải nhát gan? Tớ cũng muốn đi nữa!”