Càng không nói đến chuyện như hôm nay, cô ta chẳng những bị bạt tay lại còn phải chịu sự oan ức.
Kỷ Hân Tinh tức giận đến run cả người, sắc mặt xanh xao: “Con đê tiện”
“Một đối thủ chỉ biết nói ba chữ con đê tiện từ đầu đến cuối trong màn xâu xé thế này, thật sự quá yếu kém rồi. Cô khiến tôi hao phí thời gian quá, làm ơi nhường đường, tôi không rảnh nói nhảm với cô.”
Tô Lam xoay người rời khỏi sau khi nói xong những lời này.
Kỷ Hân Tỉnh bị cô làm nhục một phen, tức đến sắp bùng nổ.
Dưới cơn thịnh nộ đạt đến đỉnh điểm, cô ta sớm đã mất đi lý trí.
Lớn tiếng mắng một tiếng rồi xông qua, dùng hết sức lực mà xông về phía Tô Lam.
“Tô Lam, cẩn thận.”
Phương Trí Thành và đám nhân viên vừa thu dọn xong đi ra liền thấy cảnh tượng này, bọn họ lập tức tức lớn tiếng hét.
Sức lực Kỷ Hân Tinh rất lớn, Tô Lam bị cô ta đụng phải và ngã sống soài xuống đất, đầu cô cũng đập vào đường trượt của máy quay phim.
Tô Lam chỉ thấy trước mắt tối sâm, đầu óc choáng váng.
Cô chợt đưa tay lên sờ liền thấy đầu ngón tay nhớp nháp và dính đầy máu tươi Đầu gối của cô đau vô cùng, cô muốn đứng lên cũng chẳng còn sức.
“Trời ạ, chảy máu rồi.”
Một vài cô gái trong đoàn phim nhìn thấy cảnh tượng như thế liền bị doạ ngây ngốc.
Kỷ Hân Tinh dường như cũng bị doạ sợ.
Vừa nãy cô ta bị Tô Lam này chọc tức, nhất thời không khống chế được sức lực.
Bây giờ cô ta nhìn thấy Tô Lam chảy máu, liền không khỏi sợ hãi.
Phương Trí Thành tái cả mặt.
Đây là ngày đầu tiên anh mời Tô Lam qua làm bác sĩ.
Anh cũng chẳng thể quan tâm đến chuyện khác mà trực tiếp lớn tiếng mắng Kỷ Hân Tình: “Con mẹ nó não cô bị úng phải không?
Mưu sát hải”
Sau khi tức giận rống lên, anh lại xông đến bên cạnh Tô Lam: “Tô Lam cô không sao chứ? Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Phương Trí Thành vừa định bế Tô Lam lên thì đột nhiên truyền ra một tiếng động cực lớn từ ngoài cửa “Rầm!”
Mọi người bị doạ giật nảy người, lần lượt quay đầu sang nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc áo vest đen, sát khí nồng nặc trực tiếp xông vào.
Tiếng động cực lớn vừa nấy là do anh đạp phăng những đạo cụ đang cản trở trước mặt.
Gương mặt ấy u ám cực độ, không khí xung quanh nặng nề đến nỗi khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Mọi người bị khí thế của anh doạ sợ, ai nấy đều đứng yên không dám nhúc nhích.
Người đàn ông vài bước đã đi đến bên cạnh Tô Lam, nhìn thấy tia máu đang chảy ra trên trán cô, dường như một cơn bão tố đang ập đến dưới đáy mắt anh: “Một ngày không gây phiền phức cho tôi thì cảm thấy không vui phải không?”
Giọng điệu sắc lạnh của người đàn ông xen lẫn cơn thịnh nộ bừng bừng khiến người khác kinh sợ.