Tiêu Mạch Nhiên vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã, không hề tỏ vẻ gì thiếu chừng mực.
“A Viễn, cứ nói như này đi, nếu bây giờ anh và Tô Lam ly hôn, anh có quay đầu lại tìm em thì cũng chưa chắc em đã đồng ý anh đâu! Bây giờ anh đã là hàng second-hand rồi.”
Tiêu Mạch Nhiên nói với vẻ ung dung và thoải mái, không hề có một chút buồn bã vì bị từ chối ngay tại chỗ.
Trái tim Quan Triều Viễn đã thả lỏng hơn.
“Cô hiểu là tốt rồi.”
“Đương nhiên là em hiểu chứ.”
Tiêu Mạch Nhiên ngáp một cái, “Em hơi buồn ngủ rồi, không nói chuyện với anh nữa, em ngủ một giấc trước đây.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ và y tác chăm sóc cô ở đây. Đợi đến khi có thể ra viện, cô vẫn nên ở bên chỗ hoa viên Crystal đi, dưỡng sức khỏe cho tốt.”
“Vậy em cảm ơn anh trước nha.”
Tiêu Mạch Nhiên nói xong thì nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Quan Triều Viễn lập tức nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, Tiêu Mạch Nhiên từ từ mở mắt ra, ánh mắt đã mất đi thần thái của lúc trước, trông vô cùng cô đơn.
Anh đã sắp xếp cho cô ta ở trong phòng bệnh riêng của mình, thậm chí còn đón cô ta đến ở tại hoa viên Crystal, còn bố trí cả chuyên gia dinh dưỡng chế biến món ăn bổ dưỡng cho cô ta.
Tất cả những điều này không phải là vì anh yêu cô ta, không phải là vì anh có một chút tình cảm với cô ta.
Mà tất cả chỉ là để cảm ơn, chỉ có vậy mà thôi.
Tiêu Mạch Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình đang dần lạnh đi từng chút một, lạnh đến thấu xương.
Sau khi hút máu của Tiêu Mạch Nhiên, tình trạng của Quan Triều Viễn đã có chuyển biến tốt, đã hồi phục lại trạng thái như ngày trước.
Màu xanh lam trong đáy mắt anh cũng khôi phục lại vẻ rực rỡ như trước.
Hai ngày hôm nay, mỗi buổi chiều sau khi tan làm, Quan Triều Viễn đều đến bệnh viện hỏi thăm Tiêu Mạch Nhiên một chút.
Nhưng mỗi lần đến anh chỉ ngồi một lát, hỏi han một chút chứ không ở lại lâu.
Hai ngày sau Tiêu Mạch Nhiên được xuất viện, Quan Triều Viễn sai người đón cô ta đến hoa viên Crystal, Tiêu Mặc Nhiên cũng không từ chối.
Quan Triều Viễn ra lệnh cho Vương Vĩ chăm sóc cho Tiêu Mạch Nhiên thật tốt, cho đến khi sức khỏe của cô ta hoàn toàn bình phục mới thôi.
Quan Triều Viễn bảo Dạ Bân dừng hết mọi công việc sắp tới của cô ta.
Hoa viên Crystal thực sự rất lớn, lớn đến mức có hơi trống trải.
Một mình Tiêu Mặc Nhiên bước trên thảm cỏ, trong lòng ngập tràn nỗi cô đơn.
Trước đây cô ta cũng từng tới đây, cũng từng nghe Dạ Bân nhắc đến việc Quan Triều Viễn nuôi rất nhiều động vật ở đây.
Trên đường đột nhiên gặp được hai người giúp việc, vừa khéo lại là Triệu Ni Ni, còn người còn lại tên là Tiểu Cầm.