Từ Kỳ Lân và Trương Phong đều hoảng sợ, năm mươi triệu tiền đầu tư, đây không phải là một con số nhỏ đâu!
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi, tôi là bà chủ của Quốc tế Nghệ Tân, danh xứng với thực, làm gì có chuyện không giữ lời chứ?”
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Phong bỗng đổ chuông.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Trương Phong vội vàng nhận điện thoại.
“À, thế à? Vậy thì tốt quá! Rất tốt, rất tốt, bây giờ có thể đến tổ quay phim luôn sao?”
Trương Phong cúp máy, nhìn về phía Từ Kỳ Lân với vẻ mặt vui sướng.
“Nhà sản xuất Từ, Từ Tinh Như nói là bên phía Tô Lam có thể vào tổ quay phim luôn rồi!”
Từ Kỳ Lân vui vẻ vỗ bàn: “Thế thì tốt quá!”
Thoáng cái, vẻ mặt của Tô Nhược Vân đã xị hẳn ra.
“Đạo diễn Trương, nhà sản xuất Từ, chúng ta vừa mới nói…”
Trương Phong lập tức cắt ngang lời của La Thần.
“Xin lỗi hai người, ngay từ đầu chúng tôi đã chọn Tô Lam vào vai diễn này rồi, không hề có ý định cân nhắc những người khác. Bây giờ cô ấy có thể quay phim được rồi nên chúng tôi cũng sẽ vào vấn đề chính luôn, nếu cô Tô còn muốn diễn thì chúng tôi vẫn còn những nhân vật khác, cô có thể chọn từ từ.”
“Tô Nhược Vân tôi là ai chứ, sao tôi có thể làm vai phụ cho Tô Lam được!”
Lúc này Tô Nhược Vân lập tức trở mặt.
“Mọi người nghĩ kỹ lại đi, năm mươi triệu tiền đầu tư đấy, năm mươi triệu!” La Thần nói tiếp.
Từ Kỳ Lân và Trương Phong đánh mắt nhìn nhau rồi cả hai người cùng đứng dậy.
“Thật lòng xin lỗi, chúng tôi còn phải đi chuẩn bị bấm máy, bữa cơm này coi như chúng tôi mời hai người. Nếu cô Tô thích bộ phim này thì có thể đến bất kỳ lúc nào, làm khách mời hoặc đến thăm đoàn làm phim đều được.”
Nói xong, hai người lập tức đứng lên, vội vàng rời đi.
Trên đường, Trương Phong còn hỏi Từ Kỳ Lân: “Nhà sản xuất Từ, chúng ta cứ thế từ bỏ năm mươi triệu tiền đầu tư à?”
“Sao mà phải tiếc chứ? Nếu không có Tô Lam thì tất nhiên là sẽ chọn Tô Nhược Vân và năm mươi triệu tiền đầu tư, nhưng bây giờ Tô Lam quay về rồi, Tô Lam là ảnh hậu đấy, sao lại không thể kéo được năm mươi triệu tiền đầu tư chứ? Với cả, chúng ta cũng đã có đủ quỹ tài chính rồi.”
Trong phòng riêng của nhà hàng, Tô Nhược Vân tức giận ném cốc trà trên bàn xuống đất.
“Nhược Vân, chúng ta đã sắp thành công đến nơi rồi mà sao Từ Tinh Như lại gọi điện vào đúng lúc đấy chứ? Chỉ thiếu chút nữa là thắng rồi! Phí cả công tôi nịnh nọt hai người họ.”
Từ trước đến giờ, La Thần chưa bao giờ cảm thấy bực bội và đuối lý như lúc này.
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra được à? Rõ ràng là đang cố ý đối đầu với chúng ta mà! Sao cô ta lại có thể căn thời gian chính xác như thế chức? Mới đầu thì tung tin đồn là không thể quay được, đợi chúng ta đến thì lại quay lại bảo có thể quay phim được.