Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2007

Tô Lam ngồi trên ghế nhìn Tam Tam, Tam Tam thì đang cười ngây thơ với Tô Lam.

“Con còn cười được nữa hả Tam Tam? Không ngờ con cũng anh hùng quá nhỉ!”

“Bình thường thôi, ít nhất cũng là đàn ông!”

Nghe đến chữ đàn ông, thật ra Tô Lam hơi bất lực, mới tí tuổi mà cứ tự xưng mình là đàn ông, xem có được không?

“Mẹ hỏi con, tại sao con cứ gánh tội thay cho Cửu Cửu mãi vậy? Rõ ràng không phải tại con nhưng con cứ thích gánh thay cho em, đã không phải lần một lần hai. Tam Tam, con làm vậy là sai rồi!”

Tô Lam cần sửa lại quan điểm của mọi người, nếu cứ nuông chiều Cửu Cửu một cách mù quáng như vậy chẳng khác gì đang hại cô bé.

“Sao lại sai ạ? Cửu Cửu là em gái con, bảo vệ em gái là trách nhiệm của anh trai, bảo vệ con gái cũng là trách nhiệm của con trai!”

Tam Tam vỗ ngực nói.

“Câu này rất đúng nhưng Cửu Cửu làm sai, con không thể bao che cho em được. Con phải uốn nắn em, nói cho em biết cái gì là đúng, đây mới là chuyện anh trai nên làm!”

“Em ấy còn nhỏ, làm sai là chuyện bình thường mà.”

“Bởi vì em còn quá nhỏ nên em có lỗi thì mới cần uốn nắn lại cho đúng! Nếu bây giờ không uốn nắn em thì sau này em sẽ làm nhiều chuyện sai lầm hơn, lỗi càng lớn hơn!”

Tô Lam nói khá gay gắt vì con trai sắp làm cô tức chết rồi!

Nhưng dù Tô Lam có sắp sụp đổ đi chăng nữa thì Tam Tam vẫn giữ cái lý của riêng mình!

“Đúng vậy, mẹ cũng tự nói em còn quá nhỏ nên mẹ không thể đánh em, cũng không được mắng em, mẹ không cần phải quan tâm nữa đâu.”

Tam Tam hệt như ông cụ non, lúc nào cũng nói theo giọng người lớn làm Tô Lam vừa muốn khóc vừa muốn cười.

“Vậy con quản lý em à? Nếu con quản lý em thì em có phải bị vậy không? Con làm mẹ tức muốn chết rồi đó!” Tô Lam chĩa vào trán Tam Tam, “Tóm lại con phải đồng ý với mẹ, Cửu Cửu mà làm sai thì con không được giấu cho em nữa, không được gánh tội thay em!”

“Vậy mẹ cũng phải đồng ý với con, nếu Cửu Cửu có lỗi thì mẹ không được đánh cũng không được mắng!”

“Hừ! Thằng ranh này, mẹ dạy con gái mẹ mà đến lượt con xen vào à?”

“Vậy con dạy em gái con, cũng đâu đến lượt mẹ xen vào?”

Ban nãy Cửu Cửu làm Tô Lam tức suýt hộc máu, bây giờ Tam Tam lại làm Tô Lam tức hộc máu.

Cô nhìn con trai mình, không còn gì để nói nữa, đầu cô không còn đạo lý hay lời lẽ nào để mang ra nói với cậu bé nữa cả.

Hai mẹ con lâm vào căng thẳng.

Bên kia Cửu Cửu bị phạt đứng, mới đứng được một lúc đã thấy mỏi chân, quan trọng là cứ đứng thế này thì chán quá nhỉ?

Cô bé xoay sang nhìn ra cửa, mẹ chưa có ý định về, dù sao cũng không có ai canh chừng cô bé nên cứ dứt khoát chơi một lúc.

Nhưng chơi gì đây?

Ánh mắt Cửu Cửu lại ập trung vào đống mỹ phẩm mà cô bé đã quậy tung.
Chương 2008

Tô Lam thật sự không thể thuyết phục Tam Tam, cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt rời khỏi phòng Tam Tam. Khi cô mới vừa mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong làm cô ngây người!

Mà tên đầu sỏ thì sao?

Cửu Cửu đang cầm một thỏi son chuẩn bị xuất phát đến mục tiêu tiếp theo!

“Cửu Cửu! Con đang làm gì đó?”

“Hì hì hì!”

Lần này Tô Lam đã giận tam bành thật rồi, vì cô thật sự không nhịn nổi nữa.

Quan Triều Viễn tan làm mới vừa vào nhà đã nghe người làm nói Tô Lam đang phát cáu, vừa nghĩ là biết chắc chắn Cửu Cửu lại gặp rắc rối nữa rồi, anh vội vã chạy lên lầu chuẩn bị dập lửa.

Mới vừa lên lầu đã nghe tiếng quát của Tô Lam, anh nhanh chóng bước đến phòng ngủ, mới vừa vào phòng đã thấy bàn trang điểm lộn xộn hết cả lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cửu Cửu vừa thấy Quan Triều Viễn đã về thì lập tức vứt son môi trong tay đi: “Bố ơi, bố về rồi hả, con nhớ bố lắm!”

Lúc Cửu Cửu đang định chạy về phía Quan Triều Viễn thì Tô Lam lập tức quát lên: “Đứng im đó! Không được nhúc nhích!”

Cửu Cửu lập tức đứng im tại chỗ.

Tô Lam kéo Quan Triều Viễn đến trước bàn trang điểm: “Anh về đúng lúc lắm! Anh xem con bé quậy này!”

Quan Triều Viễn thuận thế ôm eo Tô Lam: “Vài món đồ trang điểm thôi mà, anh sẽ mua đồ mới cho em sau, con bé còn nhỏ biết gì đâu, tò mò những thứ này thôi mà!”

“Vậy cái này thì sao?” Tô Lam chỉ vào phần tường trên giường.

Quan Triều Viễn vừa quay đầu qua cũng ngỡ ngàng!

Phần tường trên giường có treo ảnh cưới của hai người, bây giờ ảnh cưới đã bị son môi vẽ lung tung hết cả lên, đặc biệt là mặt Tô Lam.

Hơn nữa toàn bộ mặt tường, phàm là những thứ con bé có thể với tới đều bị quệt lung tung đủ thứ màu, chắc hẳn là dùng phấn mắt và sơn móng tay.

“Còn cái này nữa!” Tô Lam lại chỉ sang phần tường khác.

Phần tường đó cũng không may mắn thoát nạn, mặt tường đã thành bức tranh nghệ thuật cá nhân của Cửu Cửu, không thể hình dung bằng chữ mớ hỗn độn được nữa.

Còn cửa phòng tắm nữa, bởi vì cửa màu trắng nên hơi có chút màu là nhận ra được ngay.

Trong phòng đặt rất nhiều khung ảnh, đều là hình của Tô Lam và Quan Triều Viễn, có hình cưới và cũng có một vài tấm hình cuộc sống hằng ngày, kết quả mặt của Tô Lam trên những khung hình đó đều bị vẽ bậy.

“Cửu Cửu! Con quá đáng rồi đó!” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nghiêm mặt, sau đó anh lại vui vẻ dỗ dành Tô Lam: “Đừng giận con nít mà, lát nữa anh kêu người dọn dẹp sạch sẽ!”

“Anh đừng chạm vào em! Anh chỉ biết chiều con bé thôi! Tại anh chiều hết đó! Quan Triều Viễn, anh nghe em nói đây, nếu hôm nay anh không dạy dỗ con gái cưng của anh thì sau này đừng mơ bước vào phòng em!”

Quan Triều Viễn nhìn phòng ngủ của hai người, lầm bầm một câu: “Chẳng phải đây là phòng ngủ của chúng ta hả? Không lẽ không được ở à…”
Chương 2009

Tô Lam nghe câu này xong tức phát điên, con gái chống đối cô, con trai chống đối cô, bây giờ Quan Triều Viễn cũng muốn chống đối cô!

“Quan Triều Viễn, đồ khốn nạn!”

Tô Lam bước thẳng ra khỏi phòng ngủ mà không quay đầu nhìn lại, nhưng cô phát hiện ngoài phòng ngủ ra cô không có chỗ nào để đi, cô tuỳ tiện chui vào một căn phòng dành cho khách, khoá cửa lại.

Vừa vào đã ngồi bệt xuống sàn gào khóc.

Quan Triều Viễn chạy đến đứng trước cửa phòng khách, nghe tiếng khóc của Tô Lam.

Hình như rất lâu rồi anh không thấy Tô Lam khóc.

“Lam Lam, mở cửa ra đi, anh biết lỗi rồi, con bé còn nhỏ mà, em đừng so đo với con bé…”

“Anh cút cho em! Em không muốn thấy mặt anh!” Tô Lam ngồi trong phòng gào khóc.

Cô ôm đầu gối của mình, mặc cho Quan Triều Viễn đang đứng ngoài gõ cửa. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình thất bại đến vậy.

Không những Cửu Cửu phá đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da và phòng ngủ của cô, mà còn cả lòng tự trọng và uy quyền của người làm mẹ như cô.

Tại sao cô lại thất bại đến vậy?

Cô bắt đầu hối hận tại sao lúc trước mình lại kiên quyết muốn sinh con gái, không phải hai đứa con trai đã tốt lắm rồi sao?

“Tô Lam, đáng đời mày! Mày tự làm tự chịu!”

Tô Lam hét lên xong lại tiếp tục tự ôm mình ngồi khóc.

Quan Triều Viễn ở ngoài cửa sốt ruột muốn chết, nghe tiếng khóc đau xé lòng của Tô Lam, tim anh cũng đau như cắt.

Đúng lúc này Lý Như Kiều bước đến, Tô Lam khóc rất to nên đứng ngoài cửa có thể nghe rất rõ.

“Bị chọc phát khóc rồi đúng không? Tôi biết mà!”

“Cô đừng có mà mỉa mai!” Quan Triều Viễn liếc Lý Như Kiều.

“Tôi mỉa mai cái gì? Tôi đang nói sự thật mà! Đúng là anh nên dạy lại cô con gái cưng nhà anh đó, con bé nói năng làm người ta tức muốn chết! Anh đã chiều con bé quá rồi!”

Người khác đều đánh giá Cửu Cửu như vậy, bao gồm của Tô Lam, cô đã từng nói với Quan Triều Viễn vài lần rồi nhưng Quan Triều Viễn luôn nghĩ rằng con gái mình không phải như vậy.

Cô bé rất đáng yêu, nói chuyện rất thú vị, miệng rất ngọt, cùng lắm là chỉ hơi ma lanh thôi.

Lúc anh ở nhà Cửu Cửu sẽ dính lấy anh, đa phần là sẽ không ở chung với Tô Lam nên từ trước đến nay Quan Triều Viễn chưa bao giờ thấy cảnh tượng Tô Lam và Cửu Cửu ở riêng với nhau.

“Dù sao anh cũng không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng làm chị Tô Lam tức chết!” Lý Như Kiều cũng không nói gì nữa, Giản Ngọc đã nhắc cô ấy nhiều lần rồi, đừng quan tâm đến chuyện nhà người ta.

Quan Triều Viễn nghe tiếng khóc của Tô Lam cũng thấy lòng đau như cắt, anh không nhớ rõ lần trước vợ anh khóc to như vậy là khi nào vì thời gian đã trôi qua quá lâu.

Anh đấm lòng bàn tay mình rồi tức giận đùng đùng quay về phòng ngủ, Cửu Cửu không chịu ngoan ngoãn đứng im, đang chuẩn bị bò lên giường, không biết lại nghĩ ra ý tưởng quái quỷ gì nữa!

“Xuống đây cho bố!”

Chương 2010
Nhìn căn phòng ngủ lúc trước cực kỳ ấm áp mà bây giờ lại trở nên thế này, Quan Triều Viễn cũng cảm thấy lần này Cửu Cửu hơi quá đáng.
Cửu Cửu bỏ lên giường xoay người thấy Quan Triều Viễn đã về, lập tức đổi hướng giang hai tay ra.
“Bố ơi, ôm ôm!”
Nhìn bộ dạng đáng yêu của con gái, tay Quan Triều Viễn lại hơi ngứa, điều anh không nhịn nổi nhất là con gái anh làm nũng.
Anh cố gắng khống chế không để mình duỗi tay ra ôm cô bé!
“Xuống đây cho bố!”
Mặc dù Cửu Cửu mới ba tuổi thôi nhưng cô bé là người biết nhìn mặt đoán ý nhất nhà, thấy vẻ mặt Quan Triều Viễn là lạ, giọng cũng không được vui, cô bé lập tức xoay mông nhỏ trượt xuống giường.
“Bố ơi, bố sao vậy, chúng ta ra ngoài chơi được không?” Cửu Cửu lập tức chơi chiêu làm nũng với Quan Triều Viễn, ôm đùi Quan Triều Viễn lắc qua lắc lại.
“Đứng đàng hoàng cho bố!” Quan Triều Viễn đẩy cô bé ra khỏi người mình.
Cửu Cửu thấy Quan Triều Viễn dữ như vậy, bĩu môi chuẩn bị khóc, thì ra Tô Lam luôn không biết diễn xuất cũng di truyền được.
Thấy Cửu Cửu khóc, lòng Quan Triều Viễn cũng nhói nhói.
“Không được khóc!”
Cửu Cửu bặm môi trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn.
“Hôm nay con đã biết lỗi chưa?”
Cửu Cửu lập tức gật đầu, nếu thái độ nhận lỗi này mà để Tô Lam nhìn thấy, chắc cô sẽ tức điên!
Bởi vì Cửu Cửu chưa bao giờ nhận lỗi với cô, chỉ biết tranh cãi với cô thôi.
“Sau này không được vậy nữa, có nghe chưa hả?”
Cửu Cửu bặm môi gật đầu.
“Về phòng con đi, phạt con đứng một tiếng đồng hồ! Suy nghĩ lại cho đàng hoàng!”
Cửu Cửu vừa nức nở vừa ra khỏi phòng ngủ, Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng con gái rời đi, tim như vỡ ra, anh lại đến phòng cho khách tìm Tô Lam.
Kết quả anh phát hiện cửa phòng mở toang, bên trong không thấy bóng dáng Tô Lam đâu.
Một người làm bước đến nói với anh rằng Tô Lam đã lái xe ra ngoài rồi.
Quan Triều Viễn vỗ đầu, đoán Tô Lam uất ức nên chắc chắn sẽ về nhà họ Hoắc, dù gì nhà họ Hoắc cũng là nhà mẹ đẻ của cô, nhưng anh thật sự rất phản cảm với việc Tô Lam hễ có chuyện là về nhà họ Hoắc.
Quan Triều Viễn lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lam, Tô Lam không nhấc máy.
Điều này càng làm Quan Triều Viễn thấy bực mình hơn, lần đầu tiên răn dạy con gái, tâm trạng anh không được vui lắm, lại cảm thấy Tô Lam về nhà mẹ đẻ hơi quá đáng.
Anh lập tức nhắn Wechat cho Tô Lam: “Lại về nhà mẹ đẻ mách lẻo đúng không? Có chuyện gì không nói đàng hoàng được à?”
Anh gửi xong mới thấy giọng điệu của mình không ổn lắm nên thu hồi, gửi lại tin khác: “Anh đã dạy Cửu Cửu rồi, phạt con bé đứng. Em đang ở đâu, anh đi đón em, đừng giận mà được không?”
Nhưng Tô Lam đã thấy tin nhắn đầu tiên Quan Triều Viễn gửi rồi!
Chương 2011

Lúc Quan Triều Viễn gọi điện thoại, Tô Lam còn nhìn màn hình do dự xem có nên nhấc máy không, cho nên lúc Quan Triều Viễn gửi tin nhắn đầu tiên là Tô Lam đã thấy rồi, Quan Triều Viễn đã thu hồi muộn.

Thấy tin nhắn đầu tiên của Quan Triều Viễn, Tô Lam càng đau lòng hơn.

Cô không hề định về nhà họ Hoắc, cô cứ thấy về cứ về mãi cũng không hay lắm, không muốn làm cậu mợ lo lắng, chỉ muốn ra ngoài giải sầu mà thôi.

Không ngờ trong mắt Quan Triều Viễn, cô lại về nhà mẹ đẻ mách lẻo.

Tô Lam cũng không biết mình có thể đi đâu, cô phát hiện ngoài gia đình và một vài chỗ làm việc ra, cô không còn nơi nào để đi.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô hẹn Mạnh Gia Gia.

Mạnh Gia Gia cũng ngạc nhiên khi gặp Tô Lam mắt sưng húp ngồi trong quán cà phê.

Tô Lam kể mọi chuyện xảy ra cho Mạnh Gia Gia.

“Mẹ ơi, thằng nhóc nhà em sắp thành tinh rồi!” Mạnh Gia Gia cũng rất bất ngờ, “Chị nói mà em không chịu nghe, mặc dù người ta có câu muốn nghèo nuôi con trai muốn giàu nuôi con gái nhưng nuôi con gái phải để ý nhiều điều lắm, không thể cứ cưng mãi được. Nếu cứ chiều chuộng như thế thì sau này phải làm thế nào?”

Sao Tô Lam lại không biết chứ? Cô cũng hay đọc một ít sách giáo dục trẻ nhỏ.

“Đương nhiên là em biết rồi nhưng bây giờ em còn cách nào khác đâu? Hôm nay em tức muốn điên.” Tô Lam xoa huyệt thái dương, nghĩ đến cảnh tượng lúc mình ở nhà và những lời con nói với cô là cô lại thấy đau đầu.

“Giáo dục trẻ nhỏ, nếu là bé trai thì người mẹ có một công việc rất quan trọng, đó là làm cậu bé tôn trọng và tôn sùng bố mình. Nếu là bé gái thì bố có một công việc rất quan trọng, đó là làm con bé tôn trọng và tôn sùng mẹ mình.”

Mạnh Gia Gia sinh con khá sớm nên có rất nhiều kinh nghiệm về việc chăm và nuôi dạy con.

Tô Lam suy nghĩ thật kỹ câu Mạnh Gia Gia nói, cảm thấy rất đúng: “Nhưng em biết đạo lý này thì có tác dụng gì đâu? Chị chưa thấy thái độ và giọng điệu của Cửu Cửu nhà em lúc nói chuyện với em, thậm chí con bé còn giống tình địch của em, cố tình bày ra bộ dạng bố rất thương mình cho em xem.”

“Đúng là Quan Triều Viễn đã chiều quá rồi.”

“Không những chiều mà có lúc em mới dạy con xong là đằng kia bắt đầu dỗ dành, những lời em nói đều uổng phí! Quan trọng là con trai nhà em cũng chiều, đúng là đồ cuồng em gái, chuyện gì cũng gánh thay cho con bé. Có lúc em còn nghĩ, em ở nhà thật dư thừa, chi bằng đi luôn cho rồi.”

Mạnh Gia Gia chợt đập bàn: “Cứ làm vậy đi!”

“Hả?”

“Không phải ban nãy em nói muốn bỏ nhà đi à?”

Tô Lam khó xử: “Chị Gia Gia, em giận nên nói vậy thôi, ba đứa nhỏ mà em đi thế nào được? Chẳng lẽ chị không phát hiện dạo này công việc của em rất ít à? Một đứa học tiểu học, một đứa sắp lên tiểu học, một đứa sắp đi mẫu giáo, ăn uống đi lại, đâu thể xa em được?”

“Chính vì không thể xa em được nên em mới phải rời khỏi để họ biết tầm quan trọng ở nhà của em. Ban ngày Quan Triều Viễn đi làm nên anh ta không biết em ở nhà chăm ba đứa nhỏ bận bịu và mệt mỏi đến nhường nào, vì vậy Cửu Cửu chống đối em anh ta mới thấy không có gì.”

Tô Lam chăm chú nghe Mạnh Gia Gia nói.

“Còn con trai của em nữa, vì thằng bé lớn rồi nên cảm thấy không cần em nữa, cho nên thái độ lạnh nhạt với em. Đặc biệt là con gái em, vì được bố chiều, con bé thân với bố nên cũng cảm thấy mẹ không có gì quan trọng.”
Chương 2012

Nhưng phải nói thật, đúng là Tô Lam không thể hạ quyết tâm, lòng cô cứ nhớ đến ba đứa nhỏ và Quan Triều Viễn. Dù cô có đi thì cũng không thể thoải mái nổi.

“Em đừng do dự nữa, đúng lúc mấy ngày nay chị không có gì làm, hai chúng ta đi Thái Lan chơi vài ngày! Bà mẹ ba con cũng tự cho mình một kỳ nghỉ đi.”

Điều làm Tô Lam bất ngờ là tốc độ của Mạnh Gia Gia nhanh kinh khủng, cô ấy đặt vé máy bay trên trang web với tốc độ tên lửa.

Thậm chí Tô Lam còn không cần phải chuẩn bị hành lý, hai tiếng sau Mạnh Gia Gia đã đưa Tô Lam lên máy bay rồi.

Lúc Mạnh Gia Gia lên máy bay có đăng ảnh chụp chung với Tô Lam, còn kèm thêm một câu: Cô gái suốt ngày chăm ba đứa con cuối cùng cũng bị tôi kéo lên máy bay đi nghỉ phép, go!

Tô Lam chia sẻ lại bài đăng của Mạnh Gia Gia: Nói đi là đi.

Quan Triều Viễn bên này không nhận được tin nhắn của Tô Lam cũng hơi sốt ruột, lúc anh định tiếp tục gửi tin nhắn cho Tô Lam thì Weibo gửi thông báo.

Phải biết rằng lâu rồi Tô Lam không đăng Weibo, Quan Triều Viễn lập tức mở Weibo ra xem, phát hiện cô không về nhà mẹ đẻ mà đã đi Thái Lan với Mạnh Gia Gia!

Tốc độ này!

Thầm nghĩ cô ra ngoài giải sầu cũng được, anh đừng nên làm phiền cô.

Quan Triều Viễn nghĩ vậy nên anh đến phòng Cửu Cửu, anh biết Cửu Cửu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi lên giường ngủ lâu rồi.

Nhưng khi anh mở cửa ra thì phát hiện cô bé vẫn đang đứng úp mặt vào tường.

“Cửu Cửu…”

Nghe giọng của Quan Triều Viễn, Cửu Cửu bắt đầu khóc thút thít, đợi đến khi Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống, nước mắt Cửu Cửu rơi lã chã.

“Bố, bố không thương con!” Nói xong Cửu Cửu khóc nấc lên, tiếng khóc xé lòng, nước mắt cũng rơi lã chã.

Quan Triều Viễn thấy Cửu Cửu khóc dữ dội như vậy, tim anh đã vỡ từ lâu rồi, lúc trước chuyện anh không chịu nổi nhất thấy Tô Lam khóc, bây giờ chuyện không chịu nổi nhất là thấy Cửu Cửu khóc.

Anh vội ôm Cửu Cửu vào lòng ngồi lên giường: “Sao bố lại không thương con chứ?”

“Bố, bố không thương con nữa, bố hung dữ với con…”

“Chẳng phải vì con làm sai hay sao.”

Cửu Cửu nghe câu này càng khóc dữ dội hơn, khóc đến mức Quan Triều Viễn luống cuống tay chân: “Được rồi đừng khóc nữa, bố sai rồi, sau này bố sẽ không hung dữ với con nữa.”

Cửu Cửu lấy tay lau nước mắt, nhìn Quan Triều Viễn: “Bố nói thật không?”

“Đương nhiên là thật, đừng khóc nữa.” Quan Triều Viễn lấy khăn giấy lau nước mắt cho Cửu Cửu, lúc này tiếng khóc của Cửu Cửu mới từ từ ngừng lại.

“Bố, hôm nay con muốn ngủ chung với bố.” Cửu Cửu tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn, bộ dạng đáng thương đến mức làm người ta phải đau lòng.

Quan Triều Viễn thầm nghĩ dù sao Tô Lam đã đi Thái Lan rồi nên anh dứt khoát đồng ý để Cửu Cửu ngủ chung với mình.

Bởi vì phòng ngủ bị quậy tung thành ra như vậy, nếu muốn dọn dẹp lại như hiện trạng ban đầu, chắc phải cần chút thời gian nên hai bố con ngủ ở phòng cho khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK