Tô Lam dùng đầu cụng vào đầu Quan Triều Viễn, “Em muốn anh hứa với em vĩnh viễn không được phép rời xa em! Anh đừng tiếp tục thảo luận với em về chuyện này nữa!”
“Được rồi, anh hứa với em! Chẳng phải lúc trước anh từng hứa với em rồi à?”
“Vậy còn tạm được.”
“Nhưng bây giờ có phải chúng ta nên suy nghĩ thảo luận về tư thế không?”
“Không thể!” Tô Lam gân cổ gào lên.
Hôm nay Quan Triều Viễn dẫn theo Tô Lam ra biển bắt cá.
Tô Lam ngạc nhiên vì thấy mình còn quá nhiều điều chưa biết về Quan Triều Viễn. Trong mắt cô, người đàn ông của cô thật sự không gì không làm được.
Anh có thể vừa lặn xuống biển đã không thấy bóng dáng đâu nữa, còn có thể chơi đùa với những con cá đủ màu trong biển.
Có rất nhiều việc mà con người không có cách nào làm được.
Buổi tối, hai người ăn một bữa tiệc hải sản, dựng lều bên bờ biển, làm một bếp nướng để nướng hải sản. Bào ngư, tôm hùm và cá biển rất thường thấy trong vùng biển này.
Buổi tối bọn họ tất nhiên ăn rất vui vẻ. Khi màn đêm buông xuống, trên trời lấm tấm từng điểm sao sáng. Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, hơn nữa còn cảm giác chúng rất gần cô.
“Em có lạnh không?”
“Em không lạnh. Tối nay chúng ta ngủ trong lều đi. Bầu trời đêm đẹp quá! Em còn chưa từng biết cảm giác ngủ trong lều đâu.”
“Ừ, anh nghe theo em.” Quan Triều Viễn đồng ý một trăm phần trăm. Anh còn chưa từng làm tình trong lều.
Nghe tiếng sóng biển, còn có tiếng côn trùng nào đó kêu vang trong bụi cỏ thật giống như bản nhạc của thiên nhiên, mọi thứ ở đây đều rất tuyệt vời.
“Tô Lam, em tính ngắm sao tới bao giờ thế?”
“Em ngắm sao cũng cản trở tới anh à? Chẳng lẽ anh còn ghen với cả sao?” Dù sao anh cũng là một bình dấm chua.
“Đúng! Anh ghen với sao đấy. Bây giờ em phải nhìn anh ngay và luôn!” Quan Triều Viễn xoay mặt Tô Lam về phía mình.
Anh tiện thể hôn cô lúc cô còn chưa kịp chuẩn bị.
“Ư ư… Được rồi, anh làm gì vậy? Hôn cái rồi thôi nhé!”
“Sao có thể thôi được chứ? Em cam tâm tình nguyện bớt đi màn hôn dạo đầu mỗi lần à?”
“Cái gì mà dạo đầu chứ? Anh sẽ không phải định ở đây…” Tô Lam nhận ra được ý định của Quan Triều Viễn, “Không được, ở nơi hoang vắng này… xấu hổ lắm!”
“Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, đâu có ai nhìn thấy được!”
“Nói thì nói vậy nhưng…”
Tô Lam vẫn không vượt qua rào cản trong lòng mình. Cô còn chưa kịp nhưng xong, Quan Triều Viễn đã bắt đầu.
“Anh nói nhỏ thôi, nhẹ một chút, đừng gây ra tiếng động lớn.”
“Em sợ ầm ĩ tới ai hả?”
“Em… cũng không biết nữa.”