Tô Lam cười khẩy một cái, nhìn chăm chằm vào hai người bọn họ với ánh mắt cực kỳ mỉa mai: “Nói thế này này, rốt cuộc là tôi điên hay các người điên? Mấy loại chó mèo mà cũng dám tới đây, mở miệng đòi sáu trăm triệu đồng sao, tự tin, mạnh miệng đòi chia năm mươi phần trăm cổ phần. Hai người cũng có lý lắm đấy, nghĩ mình là cái gì vậy chứ?”
Vừa rồi, Tô Lam một mực không mở miệng nói gì, vì cô muốn xem hai người bọn họ diễn hài đến đâu, cho nên tất cả mọi người lại tưởng cô dễ bắt nạt, nhưng bây giờ khi cô mở miệng, phải gọi là cả người khí chất ngời ngời Ánh mắt sắc bén và khí chất mạnh mẽ toát ra từ cơ thể cô, thậm chí nó có thể khiến người ta có cảm giác cô là một bản sao của Quan Triều Viễn.
Các nhân viên đứng gần đó cũng bắt đầu võ tay, không khỏi khen ngợi cô.
“Tô Lam, mày đừng có quá đáng! Nói thế nào đi chăng nữa Tô Văn Tâm cũng là cha ruột của mày. Cho dù mày không chia cổ phần cho chúng tao, mày cũng phải cho tiền phụng dưỡng chứt Nói thế nào ông ấy cũng đã nuôi nấng mày suốt mười tám năm? Bây giờ mày thành công, phất lên như diều gặp gió, lại định đá cha mình ra đường sao, mày thật sự chính là cái loại ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa!”
Khuôn mặt Tô Lam hết sức lạnh lùng, cô nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi có phải loại vong ơn bội nghĩa hay không cũng không đến lượt dì phán xét hay nói xằng nói bậy! Còn Tô Văn Tâm sao, ông ta đã nuôi nấng tôi mười tám năm sao? Hừ, ngay từ khi ông ta ký hợp đồng bán con với mấy người đàn bà kia, tôi đã trả đủ công lao nuôi nấng mười tám năm của ông ấy rồi! Về việc chuyện tôi là con gái ruột của ai, ông Tô Văn Tâm đây chắc phải là người biết rõ hơn hết chứ nhỉ, có đúng vậy không, ông Tô?”
Tô Văn Tâm bỗng chốc chột dạ nhìn Tô Lam, con bé chết tiệt này! Tại sao đột nhiê niần này lại có thể nói ra những lời không đầu không đuôi như thế, chẳng có lẽ Tô Lam đã biết chuyện gì rồi hay sao?
Một bên, Lư Tuyết Cầm vấn tiếp tục chửi bới hùng hồn: “Tô Lam, mày cứ ở đấy đợi tao! Chúng tao nhất định sẽ kiện mày ra tòa!”
“Ngậm miệng lại đi, đừng làm loạn nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Lư Tuyết Cầm nuốt một hơi vào bụng, bà †a còn định xông vào, tiếp tục đập phá trường quay của Tô Lam thêm nữa.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, bà ta lại bị Tô Văn Tâm giữ tay lại, cưỡng chế kéo bà ra ngoài: “Được rồi, đừng làm loạn lên nữa!”
Lư Tuyết Cầm không thể tin vào tai mình, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Văn Tâm đầy nghỉ hoặc: “Tô Văn Tâm, có phải ông nhầm lẫn gì không? Ông đang nói cái gì vậy? Ông bảo tôi đừng làm loạn nữa sao, vậy còn sáu trăm triệu đồng của chúng ta thì sao? Chúng ta có thể không cần chỗ cổ phần đó, nhưng Tô Lam không thể không đưa cho chúng ta sáu trăm triệu này được!”
Nói đến đây, Lư Tuyết Cầm mới giấy dụa, vùng vấy, cố găng lao vào người Tô Lam.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tô Văn “Tâm chỉ tức giận, không kìm chế được nữa, ông ta quay lại, thẳng tay tát vào mặt Lư Tuyết Cầm.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, cái tát chói tai vang lên khiến cả người Lư Tuyết Cầm phải lảo đảo, bà ta trở nên bối rối, mơ hồ.
Bà ta ôm mặt nhìn Tô Văn Tâm, không dám tin vào những gì đang xảy ra: “Ông ra tay đánh tôi vì Tô Lam sao?”
“Tôi đánh bà vì bà coi trời bằng vung, không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, loại đàn bà không biết chừng biết mực! Bà còn không mau rời khỏi đây cho tôi!”
Tô Văn Tâm gần như bỏ chạy mất và trực tiếp kéo Lư Tuyết Cầm ra ngoài.
Mặc dù mấy lời Tô Lam nói vừa rồi đầu đuôi không rõ ràng, nhưng ít nhiều thì cũng có nhắc đến ông ta.
Nếu như Tô Lam biết được thân phận thật sự của mình, cho dù có một trăm Tô Văn Tâm đi chăng nữa cũng không có cách nào đối phó được.