Quan Triều Viễn cứ cúi đầu nhìn cô, rõ ràng hai người họ đều cảm thấy đau lòng cho đối phương, đau đến mức thở không thông, nhưng lúc này một câu lại không nói nên lời.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Lam đột nhiên có chút không thoải mái cử động thân thể, cô buồn bực khó chịu mở miệng: “Đau…”
Lời nói yếu ớt và thận trọng này trong chốc lát đã phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Đôi mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn tràn đầy vẻ sốt ruột: “Đau hả? Đau ở đâu, bụng khó chịu hả?”
Tô Lam nhẹ nhàng cử động chân: “Anh nặng quá”
Quan Triều Viễn sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền xoay người xuống khỏi người cô.
Tô Lam mất đi áp lực liền nhanh chóng ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại trong góc chăn.
Ánh mắt cô toát ra vẻ đề phòng, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Nhìn cô như thế này, Quan Triều Viễn cụp mắt xuống Anh ngồi bên cạnh cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nắm lấy cảm cô, nâng đầu cô lên.
Tô Lam không còn cách nào khác, bị buộc nhìn vào anh.
Đôi mắt to đẫm nước kia sưng đỏ ửng, khóe mắt phảng phất một ít nước mắt còn chưa kịp khô.
Quan Triều Viễn thở dài: “Em giận anh hả?”
Tô Lam không lên tiếng, chỉ đờ đẫn nhìn anh.
Sao cô dám giận anh chứ. Bây giờ cô làm gì có tư cách để giận anh.
Chẳng qua là cô đang sợ, nhưng cũng là đang đợi anh.
Cô sợ rằng chỉ cần đối mặt với Quan Triều Viễn, anh sẽ nói lời chia tay ngay.
Nhìn thấy Tô Lam giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, vẻ mặt của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên ảm đạm.
Ánh mắt phức tạp kia rơi trên người cô, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: “Xuống dưới với anh”
Nói xong, Quan Triều Viễn hôn lên trán cô, sau đó xoay người đứng dậy.
Tô Lam rất ngoan ngoãn di chuyển đến mép giường, lúc định xuống giường, Quan Triều Viễn phát hiện bên giường không có giày.
Anh nhíu mày không vui, quay lại nhìn Tô Lam, giọng lạnh lùng: “Lại đi chân đất?”
Liên tiếp mấy ngày không gặp Quan Triều Viễn đã khiến Tô Lam hồn bay phách lạc Vừa về đến biệt thự, cô đi chân đất chạy vào phòng ngủ, làm gì để ý đến chuyện có mang giày hay không.
Mặc dù vẻ mặt của Quan Triều Viễn lạnh như băng, anh vẫn bế cô lên, xoay người đi xuống lâu.
Khi Quan Triều Viễn chỉnh đốn xong đi ra, Tô Lam cũng đã thay đồ xong.
Người đàn ông vừa tắm xong, cũng đã cạo râu, trông anh có chút sức sống hơn hẳn.
Tô Lam theo anh ra cửa, hai người cùng nhau lên xe.
Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Tô Lam có chút lo lắng kéo váy, ánh mắt khó hiểu.
Trên đường đi, cô thừa dịp Quan Triều Viễn không để ý, luôn lén lút ngắm anh.
Dù đã đã gầy đi khá nhiều, chẳng qua là có thêm xíu mùi vị phong trần, nhưng vẫn toát lên phong thái đàn ông như cũ.
Có một người đàn ông hoàn hảo như vậy khiến cô trở thành đối tượng ghen tị của tất cả phụ nữ.
‘Và sự chiều chuộng của anh cũng khiến cô trở nên tùy hứng đến mức không thương nổi Cho dù lần này, Quan Triều Viễn thực sự lựa chọn chia tay với cô, thì đó là do cô ấy nghiệp mà cô phải trả, chứ không thể trách người khác.
Tô Lam không biết tại sao, và đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.