Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đứng ở nơi sáng sủa, nhất định Tô Lam có thể thấy được sắc mặt lúc này của cô ta đã hoàn toàn trắng bệch ra.

Mộ Mãn Loan mở miệng, nói một cách bình tĩnh: “Vì vậy, bây giờ chính là lúc tôi phải gánh chịu hậu quả đây”

Tô Lam liếc nhìn cô ta: “Thế nhưng, bây giờ cô đã là diễn viên, nếu như cô muốn rời khỏi anh ta, chắc là không khó khăn lắm đâu, đúng không?”

Mộ Mãn Loan cười lạnh nói: “Đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa, cứ coi như tôi là kẻ đuổi theo danh lợi đi! Dù sao thì bây giờ trong mắt cô, tôi cũng không phải là loại người tốt lành gì, có thêm một cái xấu nữa chắc cũng không thấm vào đâu đâu”

Tô Lam bình tĩnh nhìn cô ta.

Khi cô đang định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên, cô nhìn thấy một vài bóng người thấp thoáng vụt qua rất nhanh ở tầng dưới.

Người đi đầu không phải ai khác mà chính là Lục Anh Khoa.

Biểu cảm trên mặt anh ta cực kỳ nghiêm trọng, trong một trạng thái cảnh giác cao độ, từng bước đi nhanh gió vào bên trong.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là Quan Triều Viễn ở đẳng kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tô Lam nghĩ đến khả năng này, cô ngay lập tức quay người lại, chạy về phía sảnh lớn ở đăng kia, cô còn không kịp chào Mộ Mắn Loan.

Trong lòng cô lâm râm cảm thấy có chút bất an, không hiểu sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Âu Mỹ Lệ kia, cô đã cảm thấy người phụ nữ này thật không đơn giản chút nào.

Tô Lam còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

“A!”

Tiếng hét này vô cùng thảm thiết, thê lương, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh tiệc.

Tô Lam nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.

Bất ngờ thấy Mộ Mắn Loan ngã trực tiếp từ lan can xuống.

“Mộ Mẫn Loan!”

Tô Lam giật mình hét lên, vội vàng nhào người về phía trước.

Nhưng cuối cùng cô vẫn chậm một bước.

Cô còn chưa kịp nắm được cánh tay của Mộ Mẫn Loan thì đã thấy cả người cô ta ngã xuống.

“Uỳnh!”

Tất cả đều im lặng.

Cả người Mộ Mẫn Loan cứ như vậy ngã xuống mái che mưa ở tầng một, sau đó lăn vài vòng rồi ngã xuống đất.

Máu tươi nhanh chóng tràn ra bên dưới người cô ta.

“Có ai không! Mau tới đây! Mộ Mẫn Loan Mộ Mẫn Loan bị ngã từ ban công xuống!”

Tô Lam hoảng sợ đến đơ người, cô hốt hoảng lo sợ, đâm mạnh vào cửa ban công, hô lớn tiếng về phía sàn nhảy.

Quan Triều Viễn vốn đang thảo luận chuyện làm ăn với Âu Mỹ Lệ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Lam, anh ngay lập tức đứng dậy.

Anh bước đến bên Tô Lam, một tay kéo cô, ôm chặt cô vào lòng.

“Ngoan, ngoan nào, không sao đâu”

Mặc dù đang được Quan Triều Viễn ôm trong vòng tay, Tô Lam vẫn run rẩy không kiểm soát được.

Cô nắm thật chặt tay áo anh, giọng cô cũng bắt đầu run rẩy: “Cô ấy ngã xuống, em… Em không biết đã xảy ra chuyện gì, em muốn cứu cô ấy, nhưng… Nhưng em đã chậm một bước…”

Tô Lam bị dọa sợ đến nỗi mặt tái xanh tái mét, nói năng lộn xộn.

Khuôn mặt Tư Vũ Chiến đã tái nhợt, thất thần chạy xuống dưới tầng.
Chương 2973

Đôi mắt anh ta đỏ bừng, anh ta chạy ra ngoài như điên, ôm lấy Mộ Mẫn Loan đang máu me khắp người “Xe cấp cứu! Xe cấp cứu!”

Bữa tiệc rượu kết thúc sớm vì Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện Khi Quan Triều Viễn vẫn còn đang an ủi Tô Lam, Lục Anh Khoa đã dẫn theo vài tên vệ sĩ xông lên.

‘Vừa đến gần, anh ta thấy Tô Lam và Quan Triều Viễn đang cùng nhau, anh ta đã hiểu ngầm, dừng chân lại Lục Anh Khoa hướng về phía ông chủ rồi lén lút lắc đầu Quan Triều Viễn cau mày và dùng mắt ra hiệu, bảo bọn họ rời đi trước.

Trên đường về nhà, biểu cảm của Tô Lam vẫn còn có chút ngơ ngác, đờ đẫn.

Đôi mắt vốn đã to trong veo của cô, có chút thất thần, cô ngây người, ngơ ngác nhìn về phía trước, không nói lời nào.

Quan Triều Viễn an ủi cô: “Tai nạn của Mộ Mẫn Loan là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến em cả.”

Cuối cùng Tô Lam cũng lấy lại được tỉnh thần “Thực ra… thực ra nếu lúc đó, em ở ngay đấy, nếu em có thể phản ứng nhanh hơn một chút thì có lẽ đã có thể giữ được cô “Phòng tiệc ở tầng hai. Mộ Mắn Loan bị ngã xuống mái che mưa trước rồi mới ngã xuống đất Nặng nhất là bị gãy xương, sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu. Em đừng lo lắng quá, được không?”

Tô Lam nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù đã đồng ý với anh như vậy nhưng vẻ mặt của cô vẫn có chút đờ đẫn Dù sao thì trước đây, khi người phụ nữ đó ở bên cạnh anh trai cô, một cọng tóc còn không rụng mất chứ đừng nói là gấy xương Điều này làm cô rất đau lòng, vả lại.

Hôm nay cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Tư.

Vũ Chiến tát Mộ Mãn Loan trên ban công, Liệu điều này có chứng tỏ Mộ Mắn Loan không hề thoải mái như trong suy nghĩ của cô hay không?

Do vừa trải qua một bữa tiệc kinh sợ nên tâm trạng của Tô Lam không được tốt lắm, sau khi trở về nhà, cô sớm đã năm trên giường nghỉ ngơi sau khi tắm rửa sạch sẽ: Quan Triều Viễn ôm cô trong lòng, chờ đến khi cô đã ngủ thiếp đi, anh mới đi sang phòng làm việc sát bên cạnh.

Lục Anh Khoa đã chờ ở trong phòng làm việc một khoảng thời gian dài Quan Triều Viễn vừa bước vào cửa, lông mày anh liền cau lại: “Hôm nay chuyện gì đã xảy ra?”

Lục Anh Khoa thẳng thần trả lời: “Ban đầu, chúng tôi đã phát hiện một bóng dáng khả nghĩ, thế nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị bao vây, cô Mộ bất ngờ bị ngã khỏi ban công, xảy ra tai nạn như thế. Nhân lúc tất cả mọi người bị thu hút, người khả nghỉ kia đã bỏ chạy.”

Sau khi nghe những lời này, ánh mất Quan Triều Viễn chợt lóe lên Anh xoay người đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bóng tối thăm thẩm ngoài cửa sổ một cách trầm lắng, đột nhiên nị “Trước đây, anh từng nói, có lần anh đã nhìn thấy Mộ Mẫn Loan tìm Tô Duy Nam trên đường sao?”

Lục Anh Khoa gật đầu: “Lúc đó, cô Mộ bị người hâm mộ vây kín. Lúc tôi đi đón vợ, tiện đường nên chở cô ấy đi một đoạn. Nhưng sau đó hình như cô ấy bị cái gì đó kích động rồi bất ngờ cướp tay lái, muốn xuống xe, khi ở trên đường cô ấy còn dốc sức gọi to tên Tô Duy Nam. “

Quan Triều Viễn hơi cười khẩy: “Nếu như thực sự yêu một người đến mức bất chấp cả tính mạng của mình, anh có nghĩ rằng cô ấy có thể nhận lầm người hay sao?”

Đột nhiên, Lục Anh Khoa ngẩn ngơ, đơ hết cả người, anh ta trả lời một cách hết sức thành thật: “Cấp dưới tôi chưa yêu ai bao giờ nên cũng không rõ nữa. Quan Triều Viễn lịch sự quay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn không có sự thay đổi gì, cứng đờ như băng: “Nếu như đổi lại là tôi, tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ nhận lầm Tô Lam”

Dương như Lục Anh Khoa hiểu ra điều gì đó: “Ông chủ, ý của ngài là…”

“Đi đi”

“Tồi sẽ ra ngoài thu xếp ngay”

Quan Triều Viễn xoay người, nhẹ nhàng dựa vào.

mép bàn, hai tay chống trên mặt bàn, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.

Ngày hôm sau khi Tô Lam tỉnh dậy, tâm tình của cô vẫn còn có chút nặng nề.
Chương 2974

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng nên định ra ngoài hỏi thăm tình hình của Mộ Mẫn Loan.

Nửa tiếng sau, cô bắt taxi đến bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải.

Nhưng cho dù cô đã hỏi đến mấy nị cũng không thể hỏi thăm được tin tức gì đến Mộ Mẫn Loan.

Dù sao thì chuyện cô ta bị ngã từ ban công xuống tối qua cũng đã được lan rộng rồi mà.

Chắc chẵn có vô số phóng viên đang ngồi chờ ở bên ngoài bệnh viện, muốn nghe ngóng, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô ta Vì vậy, xác suất mà Tô Lam muốn gặp Mộ Mẫn Loan bây giờ là bằng không Ở bệnh viện trung tâm, từ tầng mười đến tầng mười tám là các phòng bệnh VIP, mỗi tầng có hơn hai mươi mấy phòng.

Nếu như cô đi tìm từng phòng một, chẳng khác nào cô đang mò kim đáy biến “Thôi được rồi, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ không che giấu nổi báo chí và cộng đồng mạng. Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, có nghĩa là sự tình cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng”

Tô Lam suy nghĩ và đi về phía thang máy đăng kia.

Ngay lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vang lên ở phía sau lưng, ngay.

sau đó là giọng nói của Tư Vũ Chiến vang lên: “Tân Tấn Tài, tôi thật sự rất an tâm với kỹ thuật, tay nghề của bệnh viện trung ương, có điều, Mộ Mẫn Loan là diễn viên, danh tiếng đặc biệt của cô ấy, tôi hi vọng có thể…”

Tân Tấn Tài âm thầm liếc mắt một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp như cũ “Anh Tư Vũ Chiến, anh thật sự lo lẳng quá rồi Chúng tôi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Nếu anh thực sự không yên tâm, cứ cử thêm vài người tới trông coi là được.”

“Được rồi, tôi còn có công ty, vậy tôi đi trước nhé”

Tư Vũ Chiến hết cách, không biết phải làm thế nào với Tần Tấn Tài, anh ta chỉ có thể xoay người đi vào trong thang máy: “Đến lúc đó, tôi sẽ cử vài người vệ sĩ vừa mắt đến trông coi Mộ Mẫn Loan.”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tân Tấn Tài trợn mắt một cách rõ ràng, không nói nên lời Nhìn thấy Tư Vũ Chiến đã rời đi, lúc này Tô Lam đang nấp ở góc tường mới chậm rãi bước ra ngoài Nếu Tần Tấn Tài là bác sĩ trưởng phụ trách chăm sóc Mộ Mãn Loan, vậy thì cô chỉ cần hỏi anh ta một chứt về tình hình của Mộ Mẫn Loan là được.

Nếu như Tô Lam có thể biết được chút tin tức của Mộ Mãn Loan từ Tân Tấn Tài, cô sẽ không.

phải tự mình đến gặp cô ta, cũng sẽ bớt đi ít nhiều những rắc rối không cần thiết “Tân..”

Tô Lam còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị tiếng chuông trong túi của Tân Tấn Tài làm gián đoạn.

Cô không lên tiếng nữa, sẵn sàng đợi anh ta nghe cuộc điện thoại này.

Tần Tấn Tài mơ hồ lấy điện thoại từ trong túi ra, anh ta liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động, thái độ lười biếng ban đầu bỗng chốc trở nên nghiêm túc.

Cô chỉ thấy anh ta nhấn nút trả lời một cách cấn trọng, vừa nói chuyện, anh ta vừa đi vào vẫn phòng của mình “Này, anh hai, anh gọi điện cho em vào lúc này, có phải vì anh đã điều tra được tung tích anh trai của chị dâu rồi hay không?”

Vừa nói chuyện, anh ta càng đi ra xa.

Nhưng Tô Lam đã nghe được nguyên văn câu nói vừa rồi, không sót một chữ.

Cả người cô cứng đờ lại, thậm chí cô còn tưởng mình nghe nhầm Cuộc điện thoại mà Tân Tấn Tài đang nghe của của Quan Triều Viễn gọi đến.

Mà hình như là nói đến tung tích của anh trai?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Không phải anh trai của cô đang được điều trị ở Đại Lợi à?

Vừa nghe được tin tức này, Tô Lam thậm chí không thể để ý tới Mộ Mẫn Loan, vội vàng đuổi theo Tần Tấn Tài.

Lúc này, Tân Tấn Tài vừa mới đi vào phòng làm việc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số “Đã có manh mối rồi sao? Vậy là tốt rồi”

“Nếu không, thật sự em không biết phải đối mặt với chị dâu như thế nào. Mỗi lần gặp mặt chị ấy, nhất định chị ấy sẽ hỏi thăm tình hình của anh trai”

“Anh nói xem nếu như em nói với chị ấy là Tô Duy Nam đã mất tích từ lâu, lại còn không biết là bị ai bắt cóc, chẳng phải chị ấy sẽ suy sụp mất sao?”
Chương 2975
“Ở bên kia có manh mối rồi thì thật là tốt quá.
Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ giấu thật kí Tần Tấn Tài còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
“Rầm”
Tân Tấn Tài giật mình kêu lên một tiếng, rồi vội vàng xoay người lại.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt tái mét.
và bộ dạng lảo đảo sắp ngã xuống của Tô Lam, biếu cảm trên gương mặt anh ta như đông cứng lại “Chị… chị dâu, tại sao… tại sao chị lại ở đây?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, sau khi Quan Triều Viễn nghe thấy như thế, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú lập tức t( ìm lại.
Tô Lam cũng đang ở bệnh viện trung ương sao?
Cơ thể Tô Lam lảo đảo hai lần, đụng vào cánh cửa.
Cô cố gắng dùng tay vịn chặt vào khung cửa để giữ vững cơ thể mình, biểu cảm tuyệt vọng và hoảng loạn: “Cậu, cậu vừa mới nói cái gì?”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Tân Tấn Tài.
Anh ta mở miệng ra và nín nhịn một lúc lâu, nhưng cũng không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Chị dâu, chị… chị nghe em nói đã… mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu…”
Nói xong, Tần Tấn Tài đưa tay đi về phía Tô Lam.
Quan Triều Viễn ở đầu dây điện thoại bên kia cũng đã nghe được hết cuộc đối thoại của hai người họ.
Việc anh ta cần phải làm bây giờ là giữ chị dâu ở lại đây, sau đó đợi anh hai đến sẽ đích thân giải thích.
Tuy nhiên, lúc này, Tô Lam tâm trạng rối bời, làm sao có thể có đủ kiên nhãn đế chờ đợi ở đây?
Cô dốc sức giấy giụa, hất tay Tân Tấn Tài ra: “Anh trai tôi… anh trai tôi đã mất tích từ khi nào?”
“Chị dâu, chị nghe em thích đã. Thực ra, sự việc lần này hoàn toàn là một vụ tai nạn, hơn nữa, em nghĩ bây giờ anh trai của chị có thể không có chuyện gì đâu…”
“Tần Tấn Tài, tôi hỏi cậu, rốt cuộc anh trai tôi mất tích từ lúc nào?”
Giọng nói Tô Lam trở nên điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên Tân Tấn Tài nhìn thấy Tô Lam như vậy, anh ta bị dọa sợ đến ngây người, ngơ ngác mở miệng, nói: “Được, là hơn nửa tháng trước…”
“Đồ khốn nạn!”
Tô Lam thở hổn hến, lập tức xông lên, dùng hết sức đạp anh ta một cái.
Bắp chân của Tân Tấn Tài bị cô đá đau điếng người, anh ta cúi xuống ôm chân theo bản năng.
Nhưng khi anh đứng thắng dậy lần nữa, sớm đã không thấy bóng dáng Tô Lam đâu nữa “Rồi xong, lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tần Tấn Tài vội vàng gọi cho Quan Triều Viễn.
Điện thoại vừa mới được kết nối, anh ta còn chưa kịp mở miệng nói được gì, điện thoại đã truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn từ đầu bên kia: “Anh đang trên đường tới em cũng phải tìm cách giữ cô Khuôn mặt Tân Tấn Tài tối sâm lại, không dám mở miệng: “Anh hai, muộn quá rồi, chị dâu vừa mới chạy ra ngoài”
“Chết tiệt!”
Điện thoại bị cúp, Tần Tấn Tài dùng hết sức lực, tự tát vào cái miệng to mồm của mình mấy cái y, cho dù thế nào lại”
Điều duy nhất anh ta có thế làm bây giờ là nhanh chóng tìm thấy cô để cho Quan Triều Viễn giải thích với cô Thế nhưng, anh ta chạy một vòng khắp cả bệnh viện cũng không thấy Tô Lam đâu Quan Triều Viễn vừa lái xe, bên tai anh vừa văng vắng những lời Tô Lam đã nói “Nếu như anh lừa dối em, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Em sẽ tìm một nơi thật xa đế trốn đi mãi mãi, đế cả đời này anh mãi mãi sẽ không tìm thấy em nữa.

Chương 2976

Giờ phút này, Quan Triều Viễn cảm thấy như có một tảng đá to lớn, đè nặng trong lòng anh.

Tô Lam rất thông minh, chỉ có điều từ trước đến nay cô chưa bao giờ sử dụng trí thông minh của mình với anh.

Nhưng mà, chỉ cần chuyện cô muốn trốn đi, để cho anh phải đi tìm cô trong ba ngày năm ngày cũng không tìm được, cũng không phải là chuyện không thể.

Trong ba đến năm ngày này, cô có thể làm được rất nhiều việc.

Ví dụ Trốn đế một nơi nào đó mà anh mãi mãi, không bao giờ có thể tìm ra được.

Chân ga của chiếc xe Bentley được dẫm hết ga, chiếc xe màu đen lao ra ngoài nhanh như một mũi tên rời khỏi cung tên Khi xe đang chạy đến chö cách bệnh viện trung tâm khoảng hai ngã tư nữa, thứ gì đó chợt vụt qua mắt Quan Triều Viễn, anh đạp mạnh chân phanh “Kít kít.

Bánh xe cọ sát trên mặt đất, suýt chút nữa thì phát ra tia lửa Chiếc xe ô tô đi phía sau xe của anh cũng phải phanh gấp, suýt chút nữa thì tông vào: “Có điên hay không vậy? Có biết lái xe không thế?”

‘Đäng sau vang lên những tiếng chửi rủi Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn sang phía bên kia đường, bóng dáng quen thuộc kia, chính là Tô Lam, không sai vào đâu được!

Trên khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, cô đang hồn bay phách lạc đi trên đường Quan Triều Viễn không chút do dự, lao ra khỏi xe Những người lái xe đẳng sau chiếc xe Bentley của anh vẫn không ngừng chửi bới.

Nếu đổi lại là bình thường, Quan Triều Viễn cam đoan sẽ làm cho bọn họ ngậm miệng lại trong vài phút.

Nhưng bây giờ, ngoài Tô Lam ra, trong mắt anh không còn ai khác Lúc này, anh như một con báo đầy mạnh mẽ, rất nhanh băng qua dòng xe cộ và chạy về phía Tô Lam.

Những chiếc xe trên đường vì anh mà xảy ra một trận náo loạn Cuối cùng thì sự chú ý của Tô Lam cũng bị thu hút, cô ngơ ngác quay đầu lại và nhìn thấy Quan Triều Viễn đang chạy về phía mình Trong nháy mắt, hai mắt cô đỏ lên.

Tô Lam không chút suy nghĩ do dự, vội vàng bỏ chạy.

Trên đời này, điều cô căm ghét nhất chính là người ta lừa dối cô.

Còn cái tên Quan Triều Viễn này, thậm chí anh còn giấu cô tin tức về chuyện anh trai cô mất tích.

Cô hận anh, cô hận anh đến chết đi sống lại!

Tô Lam chạy thục mạng, đến nỗi cô thậm chí còn không quan tâm đến việc đụng phải người khác.

Quan Triều Viễn chạy đuổi theo phía sau cô, anh có vóc dáng khỏe mạnh nên hành động cũng rất nhanh chóng.

Khi cô thấy mình sắp bị đuổi kịp.

“Rầm”

Đột nhiên, Tô Lam đụng phải một người nào đó.

Người đàn ông kia theo bản năng đưa tay ra và ôm lấy cô.

Tô Lam bị giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã ngơ ngẩn hết cả người: “Đàn anh?”

Nhan Thế Khải cau mày nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, vô cùng lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Tại sao trông em lại hoảng hốt như vậy?”

Tô Lam còn chưa nói gì, Nhan Thế Khải đã nghe thấy tiếng quát giận từ phía xa: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra”

Nhan Thế Khải ngẩng đầu, chỉ thấy Quan Triều Viễn lạnh như băng đi đến đây.

Ánh mắt anh lạnh lùng đáng sợ, rơi trên cái tay đang khoác bên hông Tô Lam.

Nhan Thế Khải cũng chả ngốc, nhìn thấy tình cảnh này liền nhận ra Tô Lam đang bị bắt nạt.

Chẳng qua, anh ấy còn chưa kịp nói gì, Tô Lam đã chui ra khỏi ngực anh ấy.

Cô quay đầu, nổi giận trợn mắt với Quan Triều Viễn “Anh dựa vào cái gì mà nói như thế?”

Quan Triều Viễn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống: “Đi về với tôi”
Chương 2977

Tô Lam bị khí thế lạnh lùng của anh ta áp bách, cần chặt răng, đẩy tay anh ra: “Quan Triều Viễn, tôi còn chưa nói với anh, tôi hận nhất là người khác lừa dối tôi”

Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lẽo, cầm tay cô lên: “Về nhà rồi tôi giải thích cho em”

“Không cần, giờ tôi không muốn nghe, không muốn nghe gì hết”

Tô Lam quay người tính đi.

Nhưng tay Quan Triều Viễn như mọc từ trên người cô vậy, không buông ra được.

‘Vừa lúc đó, bỗng Nhan Thế Khải đi lên “Cậu Lệ, Tô Lam bảo là không muốn về với anh rồi”

Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh như băng, trong nháy mắt không còn độ ấm.

“Cút ngay”

Nhan Thế Khải cảm nhận được khí tràng lạnh lẽo toả ra từ người đàn ông trước mặt này.

Nhưng anh ấy vẫn đứng nguyên ngay bên cạnh Tô Lam.

“Sếp lớn Lệ, nếu thích một người thật lòng, thì tuyệt không nên cưỡng ép người đó, anh có hiểu hay không?”

Quan Triều Viễn thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn anh ấy nữa, chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Lam.

“Tôi không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, nếu anh ta còn cứ cố tình xuất hiện trước mặt tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”

Tô Lam bỗng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cô hiểu rất rõ Quan Triều Viễn.

Nếu như chọc giận anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nhan Thế Khải Tô Lam cản môi nghiêng đầu nhìn về phía đàn anh “Anh cứ đi trước đi ạ, tự em giải quyết được”

“Tô Lam”

“Đi đi anh”

Tô Lam nghiêng đầu nhìn anh ấy, trong hốc mắt là nước mắt.

Bỗng Nhan Thế Khải cảm thấy, nếu như anh ấy rời đi ngay lúc này, thì không xứng thích cô nữa.

“Anh không đi, cho dù bị anh ta chèn ép, anh nhất định vẫn sẽ ở bên cạnh em”

Nhan Thế Khải còn chưa nói xong, đã có hộ vệ tiến lên từ phía sau anh ấy.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam: “Nếu anh không chịu đi, thì tôi tới”

Giây tiếp theo, Tô Lam cảm thấy thân thể nhẹ bắng.

Trời đất quay cưồng, cô bị Quan Triều Viễn vác trên vai như vác bao tải Tô Lam giờ mới hiểu, câu vừa rồi của anh là có ý dì “Quan Triều Viễn anh buông tôi ra, tôi không muốn về với anh, buông tôi rat”

Mặc kệ Tô Lam giấy dụa thể nào, đánh anh ra làm sao, Quan Triều Viễn cũng đứng yên.

Gương mặt lạnh lùng, ném cô lên xe.

Tô Lam quay đầu nhìn lại, Nhan Thế Khải đã bị mấy người hộ vệ ngăn lại Cô cuống cường muốn xuống xe, nhưng cửa đã bị khoá lại.

Trong nháy mắt, cô thấy tủi thân cực kỳ.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cuối cùng cùi đầu, không nói gì nữa.

Quan Triều Viễn nhịn một bụng muốn giải thích với cô, nhưng quay qua lại thấy cô vì Nhan Thế Khải mà khẩn trương đến thế, thấy tức cực kỳ.

“Đau lòng?”

Tô Lam cố ý giận dỗi “Không sai, đau lòng đấy”

Giọng Quan Triều Viễn lạnh như băng “Thế chờ tí nữa em sẽ càng đau lòng”

Tô Lam sợ hết hồn: “Quan Triều Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Tô Lam bị bộ dáng bá đạo của anh làm cho tức muốn hộc máu: “Quan Triều Viễn, anh có tư cách gì nói chuyện với tôi như thế? Anh rõ ràng biết anh ấy đối với tôi quan trọng đến thế nào, anh biết rõ là trên thế gian này, trừ hai đứa trẻ thì anh ấy là người thân duy nhất của tôi, tại sao anh ấy mất tích anh lại lừa tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK