“Ngủ đủ rồi?”
“Ừm, ngủ nhiều rồi, không muốn dậy, người lười cả ra.”
Quan Triều Viễn thì thầm bên tai Tô Lam.
“Vậy vừa khéo buổi tối có thể không ngủ nữa, sau đó cùng anh… ấy ấy…”
Lê Hoa cúi đầu cười rồi lập tức xoay người rời đi.
Buổi tối tắm xong, Tô Lam ngồi ngẩn người trên giường.
Cô vẫn nghĩ đến chuyện ban ngày, lo Tiêu Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm.
Quan Triều Viễn tắm xong đi ra, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bắp săn chắc và đường nét hoàn hảo.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tô Lam thở dài, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.
“Có thể là hôm nay em đã làm sai một chuyện nên trong lòng rất khó chịu.”
“Là chuyện em đến hoa viên Crystal à?”
“Hửm? Sao anh biết?”
“Lê Hoa nói với anh rồi.” Quan Triều Viễn ngồi xuống bên giường, bóp cằm Tô Lam: “Em làm rất tốt.”
Tô Lam đẩy tay Quan Triều Viễn ra.
“Tốt gì chứ? Em lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm, hôm nay em nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng đi, bây giờ làm thế này giống như em đến đó để ra vẻ ta đây.”
Tô Lam vô cùng phiền muộn, sau khi về, càng nghĩ cô càng cảm thấy hôm nay mình làm sai rồi.
“Nếu em ra vẻ ta đây thì nên dẫn anh theo.”
“Đang nói nghiêm túc với anh đấy, anh nghiêm túc chút được không? Anh nói xem, em có nên tìm chị Mạch Nhiên để xin lỗi không?”
Tô Lam xâu chuỗi lại tất cả những chuyện đã xảy ra, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.
“Em là vợ anh, em đến hoa viên Crystal không cần phải báo cáo với ai cả, làm gì có nữ chủ nhân về nhà mà phải đi báo cáo chứ, không cần phải để tâm đâu.”
“Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ em đang lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm. Thực ra em thật sự không ngờ người giúp việc bên đó đều xem chị ấy là mợ chủ tương lai, ai cũng cung kính với chị ấy cả, em đến như thế giống như đang phá rối.”
Bây giờ Tô Lam đang rất phiền não.
“Cái gì gọi là phá rồi? Để anh nói, em đi là đúng. Chuyện này là do anh không giải thích rõ ràng, anh nên đích thân đưa em về bên đó một chuyến để người bên đó đều biết em mới là vợ của Quan Triều Viễn anh!”
“Anh đừng có gây thêm phiền nữa, em không sang bên đó nữa đâu.”
Tô Lam cảm thấy mình đã bị ám ảnh tâm lý rồi.
“Được được, không đi thì không đi.”
“Giờ em đang lo người giúp việc bên đó nịnh nọt quá, biết chị Mạch Nhiên không phải mợ chủ tương lai, liệu họ có tỏ thái độ với chị ấy không?”
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn: “Anh nói với quản gia Vương một tiếng, bảo quản gia Vương dặn người giúp việc bên đó chăm sóc tốt cho chị Mạch Nhiên, tuyệt đối không được tỏ thái độ với chị ấy, vẫn chăm sóc cho chị ấy như trước đây.”
“Anh biết rồi, biết rồi.”
Quan Triều Viễn kéo khăn tắm ở eo xuống, đè Tô Lam lên giường.