Bởi vì đây là lần đầu tiên Tô Lam đến, đương nhiên cô trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Tô Lam, nhà em có mấy người?”
Nơi nào có nhiều phụ nữ dĩ nhiên là không thể thiếu những câu hỏi linh tinh thế này.
“Nhà có một đứa em trai, mẹ cô ấy mất sớm, bố cưới mẹ kế, cũng chẳng qua lại nữa”
Quan Triều Viễn trả lời thẳng.
Tô Lam mỉm cười xấu hổ. Nếu để cô tự trả lời thì đúng là cô không biết phải trả lời thế nào ấy chứ, may mà Quan Triều Viễn giải vây giúp cô.
Quan Triều Viễn nói thế, những người khác cũng hiểu ý của anh là gì, đương nhiên không ai hỏi câu này nữa.
“Tiểu Viễn à, sao hai đứa im ỉm đi kết hôn the?”
“Là ý của mẹ em.” Quan Triều Viễn cũng trả lời không chút khách sáo.
Mọi người đều cho rằng Quan Triều Viễn tự tiện quyết định, dù cho bố mẹ anh cũng không ở đây.
Quan Triều Viễn nói câu ấy, không ai nghi ngờ Tô Lam nữa.
“Nhưng sao lại không tổ chức cả hôn lễ thế? Hai đứa con trẻ mà đã kết hôn thì dù sao cũng phải làm đám cưới chứ?”
“Đúng đấy, Tiểu Viễn à, không thể để con gái người ta tủi thân được. Kết hôn là chuyện. cả đời, có cô gái nào không muốn lấy chồng một cách thể diện đâu!” Diệu Hướng Vân cũng nói luôn.
Vấn đề này lại khiến Quan Triều Viễn mắc kẹt, anh nhìn sang Tô Lam.
“Em không quan tâm đến những thứ hình thức đó đâu a, công việc của em khá đặc biệt, bọn em kết hôn vẫn chưa công bố ra ngoài, cho nên xin mọi người giấu giếm giúp bọn em”
Tô Lam đáp lại một cách khéo léo.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng nhìn chằm chằm con bé nữa, nhiều người nhìn như thế làm con bé ngại đấy!”
Diệu Hướng Vân đứng ra giải hòa giúp Tô Lam.
“Nếu cảm thấy bàn này gò bó quả thì em có thể ngồi với Nhiễm Tranh.”
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn ra sự cưng chiều mà Quan Triều Viễn dành cho Tô Lam lộ rõ từ trong ánh mắt.
“Đúng đấy, Tô Lam lần đầu đến nhà có lẽ chưa quen, nếu không em sang ngồi với
Nhiễm Tranh và bạn trẻ đi. Đám trẻ ngồi với nhau cho náo nhiệt.”
Nói xong, Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam đến mâm dưới.
Bằng không ngồi bàn đó, phỏng chừng Tô Lam không ăn được miếng nào.
“Thím, thím, ngồi cạnh cháu nè!” Mục Nhất Hân hô ngay lên.
Tô Lam ngồi ở giữa Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân.
Tô Lam thả lỏng hơn khi ngồi bàn này, dù sao ngồi đây cũng toàn là trẻ con.
Tô Lam dịch lại gần Mục Nhiễm Tranh.
“Ngày mai nhớ dập đầu chúc Tết tôi đấy nhé, tôi cho anh một bao lì xì! Cháu trai!”