Mặc dù đôi bàn tay của người đàn ông này nhìn có vẻ khá sạch sẽ, nhưng bản thông ông Hồng cũng chẳng thể nói rõ được rằng đôi bàn tay ấy đã dính bao nhiêu máu tươi rồi.
Thái độ này của Tô Lam rất dễ chọc giận ngài Tư Đồ, mà một khi ông ta đã tức lên rồi thì cực kỳ đáng sợ, hầu hết những người bình thường đều không chịu đựng nổi Đúng lúc ông Hồng còn đang lau mồ hôi thì đột nhiên ngài Tư Đồ hỏi: “Đi đâu thế?”
Tô Lam đang chuẩn bị cãi lại thì ông Hồng đã lên tiếng hỏi: “Cô Tô cần nước ạ? Để tôi đi rót cho cô.”
Tô Lam thấy vẻ mặt tái mét của ông Hồng thì cũng hiểu rằng ông Hồng kính sợ người đàn ông có họ Tư Đồ kia đến mức nào.
Nhưng tiếc rằng, họ là họ mà cô lại là Tô Lam.
Họ bắt ép cô đến nơi này là một việc sai trái rồi, đáng ra người phải hoảng sợ là họ chứ không phải cô.
Tô Lam bình tĩnh lên tiếng: “Ông Hồng, tôi không uống nước đâu. Mấy món ăn ở đây không hợp khẩu vị của tôi lắm, nên tôi muốn tự xuống nấu ăn, ông Tư Đồ có ý kiến gì không?”
Ngài Tư Đồ chỉ nhìn cô, không nói gì, mà Tô Lam cũng không hỏi lại lần nữa.
Không nói câu nào thì coi như là đồng ý, vậy nên cô cứ thế quay người đi về phía bếp.
Chẳng bao lâu sau, trong bếp đã vang lên tiếng thái thịt, rửa rau.
Ông Hồng nhìn liếc qua ngài Tư Đồ, phát hiện ra bây giờ vẻ mặt ông ta đang rất khó chu “Dẹp hết những món ăn này đi, sau đó ném đầu bếp Michelin kia xuống biển cho cá ăn”
Ngài Tư Đồ nhổ miếng thịt bít tết trong miệng mình ra, sau đó bỏ dao nĩa xuống.
“Vâng thưa ngài”
Ông Hồng vội vàng gật đầu rồi gọi nữ giúp việc lên, dọn dẹp hết toàn bộ các món ăn Tây trên bàn đi.
Ngài Tư Đồ đứng lên, nhưng chỉ đứng ở cửa bếp, yên lặng nhìn bóng dáng bận rộn của Tô Lam.
Mặc dù cô đã mang thai hơn tám tháng rồi, nhưng chỉ có phần bụng là đã phồng lên.
Nếu nhìn từ phía sau thì dáng người cô vẫn rất nhẹ nhàng, giống như chưa hề có thai vậy.
Hơn nữa, cách làm việc của cô cũng rất nhanh nhẹn, tay chân linh hoạt, nhìn qua thì có vẻ như cô đã phải tự tay làm những việc này rất nhiều lần rồi Khoảng nửa tiếng sau, Tô Lam mang ba món cơm nhà đi ra khỏi bếp.
Cô nhìn liếc qua mặt bàn, phát hiện ra những món đồ Tây vừa nãy đã bị dọn hết đi ròiÌ.
Cô đặt món ớt xào thịt, khoai tây sợi và cá nấu chua ngọt lên, rồi tiện tay đi xới hai bát cơm.
Lúc ra khỏi phòng bếp cô còn xới cho ngài Tư Đồ một bát cơm.
“Có muốn ăn cùng tôi không?”
Ngài Tư Đồ dự một chút, nhưng cuối cùng thì vẫn nhận lấy bát cơm.
Lần này hai người ngồi khá gần nhau, ngài Tư Đồ ăn thử đồ ăn Tô Lam nấu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy đồ cô nấu cũng khá ngon “Ở nhà cô thường xuyên phải nấu cơm, làm việc nhà à?”
Ngài Tư Đồ nhìn cô.
Tô Lam bình tĩnh trả lời: “Năm năm trước, gia đình tôi xảy ra biến cố, chuyện gì cũng phải tự làm”
Ngài Tư Đồ lại yên lặng trầm ngâm một lúc, bình thường ông ta không hề có cảm giác thèm ăn, vậy mà lần này lại ăn hết được hẳn một bát cươm trắng.
Khi ông ta bỏ đũa xuống, Tô Lam nhìn về phía ông ta “Ông ăn no chưa?”
Ngài Tư Đồ gật đầu.