Nói xong lời này, anh trực tiếp dẫn Tô Lam đi ra khỏi cửa ‘Vốn anh còn muốn thẳng thắn nói về thân thế của Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng.
Tuy rằng anh biết làm như vậy sẽ mang đến nhiều phiền phức cho Tô Lam.
Thậm chí còn mạo hiểm để cho cô rời khỏi mình…
Nhưng hôm nay xem ra không còn quan trọng nữa rồi.
Bạch Ninh Hương dưới tình thế cấp bách lập tức mở miệng: “Quan Triều Viễn, tư lệnh Phùng nói, chỉ cần con nguyện ý ly hôn, sau đó cưới Ninh Lan Kiều thì ông ta có thể bỏ qua chuyện cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”
Bước chân của Quan Triều Viễn hơi dừng lại Bạch Ninh Hương nghĩ rằng con mình đã hồi +âm chuyển ý, vội vàng kiềm chế cảm xúc của mình, âm thanh ôn nhu nói: “Con đi gặp cô bé kia đi, dịu dàng lại hiền lành. Hiện tại các thiên kim tiểu thư ở bên ngoài có rất ít người như cô bé đó. Cô bé không chê con đã ly hôn, chỉ cần con nguyện ý…”
Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của mẹ “Con hiện tại thật thất vọng”
Bạch Ninh Hương còn chưa phục hồi tỉnh thần lại “Cái gì?
“Con thật thất vọng với cha mẹ. Cha mẹ có biết vì sao lúc trước con phải cố gắng đi đến vị trí tổng giám đốc tập đoàn Quan thị không? Bởi vì con biết, chỉ có bản thân trở nên cực mạnh mới có thể không để cho bất kỳ kẻ nào uy hiếp, đi con đường mình muốn, trải qua cuộc sống mình muốn”
Bạch Ninh Hương có vẻ bị những lời này làm cho kích động, hốc mắt bà đỏ lên, lập tức tức giận “Quan Triều Viễn, con có tư cách gì nói những lời này? Mọi người trên thế giới đều có thể đi con đường của mình, trải qua cuộc sống mình muốn, chỉ riêng con là không có tư cách! Bảo Ngọc đã mất rồi, chân của mẹ cũng bị phế đi, con dựa vào cái gì mà muốn có cuộc sống con muốn, con dựa vào cái gì?”
Những lời này giống như một cái búa tạ, nện thật mạnh vào trái tim Quan Triều Viễn.
Sắc mặt anh thay đổi mất lần, cuối cùng vẫn trở lại vẻ bình tĩnh: “Mạng của con là cha mẹ cho, cha mẹ khi nào muốn thì cứ cầm lại, con tuyệt đối sẽ không chớp.
mắt. Nhưng người phụ nữ của con, ai cũng không được bắt nạt oô ấy!”
Nói xong câu đó, Quan Triều Viễn liền dẫn theo Tô Lam rời đi, không quay đầu lại.
Bạch Ninh Hương tức giận đến cả người phát run: “Triều Viễn, con điên rồi sao? Mẹ lấy mạng con làm gì? Mẹ chỉ muốn Bảo Ngọc của mẹ trở về, mẹ chỉ muốn con bé trở về!”
Phía sau truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Quan Triều Viễn nẵm tay Tô Lam, bước chân càng lúc càng nhanh, giống như muốn thoát khỏi địa ngục.
Tô Lam có hơi theo không kịp, cô lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
*A?
Một tiếng thét kinh hãi rốt cuộc cũng kéo lại lý trí của Quan Triều Viễn.
Anh phục hồi tỉnh thần, ôm lấy eo Tô Lam: “Em không sao chứ?”
Tô Lam nhào vào trong lòng anh, lắc đầu trong im lặng “Em không sao, còn anh?”
‘Sắc mặt Quan Triều Viễn giờ phút này không tốt lắm: “Anh cũng không sao.”
Tô Lam cũng không tính tiếp tục kích thích anh: “Chúng ta lên xe đi. Các con, chúng ta về nhà thôi”
“Vâng”
Tô Mỹ Chi được ôm trong lòng cha cũng cảm nhận được cảm xúc dao động của cha mình.
Cô bé cẩn thận kéo cổ Quan Triều Viễn, hôn lên gương mặt anh một cái: “Cha, cha không cần sợ hãi, Mỹ Chỉ ở bên cha.
“Ùm”
Chương 3117
Nhìn con gái xinh như ngọc trong lòng, khóe miệng Quan Triều Viễn gợi lên độ cong cứng nhắc.
Sau khi bốn người lên xe, Quan Triều Viễn từ đầu đến cuối không nói một lời.
Năm năm trước, Lệ Bảo Ngọc qua đời, mặc dù trong lòng Bạch Ninh Hương oán hận, nhưng văn không mất kiểm soát đến độ nói trắng ra như ngày hôm nay.
Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn đối mặt với sự chỉ trích máu tươi đầm đìa từ mẹ, nhưng lại là lúc Tô Lam ở bên cạnh anh Vừa rồi cảm xúc của anh suýt chút nữa không khống chế được.
Không khí trong xe rất thấp, hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Quan Triều Viễn không mở miệng, Tô Lam cũng không hỏi.
Mãi cho đến khi xe đi vào nhà của ông cụ Quan.
Hai đứa nhỏ đã ngủ trên xe.
Vốn Quan Triều Viễn tính đưa hai đứa bé đến khách sạn, nhưng nhìn bọn nó đang ngủ nên không nhắn tâm.
Sau khi cẩn thận ôm hai đứa nhỏ vào phòng, Quan Triều Viễn đưa tay xoa nhẹ đầu Tô Lam: “Ngoan, em đi trước bồi ông cụ được không?”
Tô Lam hơi lo lắng cho anh.
“Vậy còn anh?”
Quan Triều Viễn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Anh còn có chuyện khác phải xử lý”
“Được, vậy anh cứ từ từ làm, không nóng nảy”
Sau khi Tô Lam nói xong lời này, xoay người muốn đi tìm ông cụ Quan Nhưng mà cô còn chưa đi ra ngoài được vài bước đã thấy ông cụ Quan đứng ở cửa, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn mình.
Tô Lam quay đầu nhìn lại, phát hiện Quan Triều Viễn đã đi xa.
Cô bước vài bước tới bên cạnh ông cụ Quan “Ông nội, sao ông lại ra ngoà Ông cụ Quan nhịn không được thở dài một hơi: “Haiz, có phải lại cãi nhau rồi không?”
Tô Lam không nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo bện cạnh ông.
Ông cụ Quan xoay ngườ, vừa thở dài vừa lắc đầu đi vào bên trong.
“Thật sự là nghiệp chướng, ông trời vì sao lại không công bãng như vậy? Rõ ràng ông đã từng này tuổi rồi, sao còn không mang ông đi?”
Tô Lam đi phía sau ông cụ Quan, tâm tình vô cùng phức tạp.
Thật ra cô rất muốn biết sự việc đến cùng rốt cuộc là gì.
Nhưng mà Quan Triều Viễn không nói thì cô sẽ không đi hỏi, miễn lại chạm đến vết sẹo của anh.
Chuyện này đối với Quan Triều Viễn mà nói rất tàn nhần.
Ông cụ Quan thở dài một hơi “Cô bé, hai ngày trước con có cho người tặng ông trà Đại Hồng Bào, con đi uống trà với ông nội đi”
Tô Lam gật đầu đi theo.
Bên trong hoa viên phía sau nhà có một cái đình bát giác vô cùng tinh xảo.
Tô Lam và ông cụ an vị ở bên trong.
Ông cụ Quan vô cùng lành nghề trong việc đun trà, không chỉ thủ pháp thành thạo mà ngay cả độ ấm của nước cũng giữ được vừa đúng.
“Đến, nếm thử một chút tay nghề của ông”
Chương 3118
Ông cụ Quan đưa một ly trà đã đun xong đến trước mặt Tô Lam.
Tô Lam tinh tế nhấp một ngụm: “Hương thơm lâu và tinh tế, dư vị còn đọng trong mũi và miệng”
“Ha ha, không ngờ rằng cô bé còn biết phẩm trà.
Ông cụ Quan bưng ly trà lên, ngửi một chút ở mũ, sau đó uống một ngụm Quả nhiên giống như đứa nhỏ kia nói, dư vị còn đọng Sau khi ông cụ Quan đặt ly trà xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Cô bé, thật ra ông rất tò mò, cháu rốt cuộc đã huấn luyện người lạnh nhạt như Triều Viễn như thế nào đế nó phục tùng như vậy?”
Tô Lam nhẹ nhàng cười: “Ông nội, thật ra lúc cháu mới quen anh ấy cũng có cùng ý nghĩ như ông, cảm thấy anh ấy là một người cứng nhắc lại lạnh lùng, bá đạo không để ý nhân tình, không quan tâm đến ai”
Ông cụ Quan liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, mấy từ hình dung này của cháu dùng rất đúng”
Nhưng ai ngờ khi nói đến đây, Tô Lam lại chuyển câu: “Thật ra, những người nói như vậy đều không hiểu rõ về anh ấy”
“Cháu nói chúng ta không hiểu rõ nó?”
Tô Lam nghiêm túc gật đầu. Sau khi cô thêm nước vào ly trà của ông cụ Quan, buông ấm trà xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cảm, nghiêng đầu nói: “Lúc cháu mới quen anh ấy còn cảm thấy sợ anh ấy, cảm thấy anh ấy giống như một cái núi băng vậy, bất kể là ai cũng là bộ dạng lạnh như băng”
“Nhưng sau đó chúng cháu càng ngày càng thân thiết, cháu mới phát hiện, thật ra anh ấy chỉ là một người trong nóng ngoài lạnh thôi”
“Người như anh ấy sẽ không dễ dàng trả giá tình cảm, nhưng chỉ cần trả giá tình cảm thì nhất định có thế làm tất cả”
Khi ông cụ Quan nghe Tô Lam nói những lời này, chỉ cảm thấy da gà của mình đều nổi hết lên tồi “Từ từ, cô bé, hai người chúng ta đang nói tới Quan Triều Viễn đúng không? Có cần khoa trương như vậy không? Không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đấy chứ?”
Trên mặt Tô Lam lộ ra tươi cười ngượng ngùng “Dù sao, mặc kệ mọi người nói như thế nào, cháu cảm thấy anh ấy chính là người tốt nhất trên thế giới này”
Ông cụ Quan không nhịn được cười ha ha lên “Được rồi, có những lời này của cháu ông yên tâm rồi”
Tô Lam mân mê cái miệng nhỏ nhắn cua mình “Ông nội, khi cháu và cháu trai yêu dấu của ông ở cùng nhau hoàn toàn là anh ấy bắt nạt cháu, ông còn có gì không yên tâm chứ?”
Ông cụ Quan cười cười, biểu cảm rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc: “Ông có thể nhìn ra, hai người các cháu yêu nhau thật lòng.”
“Ông nội?”
“Nó vẫn không nói cho cháu chuyện về Bảo Ngọc đúng không?”
Khi ông cụ Quan nói đến đây, không khỏi thở dài một hơi.
Tô Lam gật đầu: “Ông nội, thật ra cháu cũng biết, nhưng đây là chuyện nhà mọi người, ông…có thể nói cho cháu biết không ạ? Cháu có thể nhìn ra được là anh ấy hiện tại đang thống khổ vì chuyện này, cháu muốn giúp anh ấy”
Ông cụ Quan không nhịn được nở nụ cười “Thật đúng là cô bé ngốc. Cháu đã gả cho Triều Viễn rồi, chuyện nhà họ Quan chẳng lẽ không phải chuyện của cháu sao? Cháu đương nhiên có tư cách biết”
Sau khi nói xong lời này, ông cụ Quan trầm mặc một lát giống như đang sắp xếp lại từ ngữ: “Bảo Ngọc nhỏ hơn Triều Viễn năm tuổi. Con bé khờ dại thiện lương, hơn nữa rất đáng yêu, cả nhà chúng ta đều coi con bé là bảo bối trong lòng bàn tay. Con bé là hòn ngọc quý trong tay chúng †a, quả thực sợ cầm trong tay sẽ rơi, gọi trong miệng sẽ tam”
Khi ông cụ Quan nói những lời này, ánh mắt xa xôi, khóe miệng vô thức giương lên nụ cười, giống như bay về nhều năm về trước.
Chương 3119
Lệ Bảo Ngọc không những có ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa tâm địa thiện lương, quan trọng nhất là đơn giản thuần khiết.
Theo đạo lý mà nói, ở nơi quyền thế ngập trời như kinh độ, lại sinh ra trong nhà giàu, rất khó có người có thể duy trì sự thiên chân vô tà, hiền lành thiện lương ban đầu.
Nhưng Lệ Bảo Ngọc từ nhỏ đã được Quan Triều Viễn bảo vệ Cho tới bây giờ cô ấy vẫn không hề cư xử như một thiên kim tiểu thư.
Bất kể là với người hay chuyện, thậm chí cả động vật lưu lạc bên ngoài đều đối xử bình đẳng.
“Năm năm trước, ở phía nam xuất hiện bệnh độc ác tính. Bệnh độc là truyền từ nước ngoài vào, lúc đó vắc xin phòng bệnh còn đang trong quá trình nghiên cứu”
“Bảo Ngọc học y, vì thế là người đầu tiên báo danh làm tình nguyện viên đi xuống phía nam.
Sau khi cha mẹ con bé biết được chuyện này, vô cùng sốt ruột lại lo lắng, thậm chí lập tức đón con bé từ trường học về, giam lỏng ở nhà”
Lúc đó chỉ cần nhiễm một chút bệnh độc, trên cơ bản chẳng khác nào tử vong.
Không chỉ đất nước mình mà những đất nước tiên tiến khác trên thế giới cũng không nghiên cứu được vắc xin phòng bệnh Nhưng Lệ Bảo Ngọc cũng rất chấp nhất. Cô ấy kiên trì muốn khu vực thiên tai, muốn làm một tình nguyện viên ở khu dịch bệnh.
Cô ấy đóng cửa phòng mấy ngày mấy đêm, dùng tuyệt thực để kháng nghỉ.
Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương thậm chí nguyện ý quyên ba tỷ tiền từ thiện đến khu vực dịch bệnh, cũng không nguyện ý để Bảo Ngọc lấy thân mạo hiểm.
“Sau đó Triều Viễn không chống cự được sự kháng cự từ tuyệt thực và đau khổ cầu xin của Bảo Ngoc, tự tiện đưa con bé ra ngoài.”
Khi ông cụ Quan nói đến đây, hốc mắt đã đỏ: “Sau đó Bảo Ngọc xảy ra chuyện. Lúc đi trên đường đến đó, Bạch Ninh Hương bị tai nạn xe cộ, cặp chân kia cũng hoàn toàn phế đi”
“Cha mẹ của nó cũng vì trách nhiệm lên việc Triều Viễn mà quy hết mọi m lòng”
“Bạch Ninh Hương thậm chí còn vì chuyện này mà mắc phải chứng hoang tưởng, uống thuốc bốn năm, cho đến năm nay tình trạng mới đỡ hơn một chút”
“Thật ra trước khi Bảo Ngọc gặp chuyện không may, trước khi hai chân của cô ấy bị phế, tính tình cô ấy dịu dàng lại thiện lương, không giống người thích gây sự như bây giờ”
Sau khi ông cụ rưng rưng ói xong những lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lam: “Ông cũng chỉ biết được chừng n giữa còn chuyện gì khác không thì ông cũng không rõ lắm”
‘Sau khi Tô Lam nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.
Quan Triều Viễn thả Lệ Bảo Ngọc ra ngoài nhất định là không nỡ để cô tuyệt thực.
Dù cho việc Lệ Bảo Ngọc gặp chuyện không may là ngoài ý muốn, nhưng Quan Triều Viễn đã đổ hết tất cả sai lầm lên trên người mình.
Ông cụ Quan lắc đầu “Vê phần Ninh Lan Kiều, thật ra lời ông nói ngày đó hơi nặng. Thất phu vô tội hoài bích có tới, sự nghiệp của nhà họ Quan lớn, mà sau khi Quan Triều Viễn làm người thừa kế càng có xu thế không gì ngăn cản được, thổi quét cả nước Thiên Hoàng.
Có thể nói là đã hình thành một đế quốc kinh doanh khủng bố, thậm chí cánh tay đã bắt đầu với ra nước ngoài…”
“Ông cũng có lo lắng của chính mình. Bọn họ sẽ không dễ dàng thư thứ cho chuyện một người ngoài lại sử dụng được gia tộc có đế quốc kinh doanh lớn mạnh như ậy. Cho nên, tư lệnh Phùng cũng nói không đúng lắm, chỉ là một người đến thuyết phục mà thôi”
Chương 3120
“Chuyện của Ninh Lan Kiều là một cái cảnh cáo, cũng coi như một loại up hiếp. Lợi dung dư luận để ép buộc, một nước cờ đi rất hiểm, nhưng không thể không nói là ổn thỏa từng bước.”
Ông cụ Quan đột nhiên khôi phục tỉnh thần lại, cười ha ha: “Cháu xem ông này, lại bất tri bất giác nói xa vời rồi.”
Sau khi Tô Lam nghe xong, không thể không khiếp sợ trong lòng Cho tới nay cô chỉ biết nhà họ Quan có quyền thế, nhưng mà trong kiến thức của cô, căn bản không thể tượng tượng được nhà họ Quan rốt cuộc có bao nhiêu tiền mới có thể khiến thủ độ nước Thiên Hoàng có tâm cảnh giác.
Quan Triều Viễn đã mạnh đến mức này rồi sao?
Nhưng lại nguyện ý vì cô mà làm đến nước này…
Tô Lam đột nhiên chỉ còn lại vô số thương tiếc với anh: Một người đàn ông rốt cuộc phải yêu người phụ ấy đến mức nào mới có thể nguyện ý vì cô mà đấu tranh với quốc gia?
“Cô bé!”
Tiếng gọi của ông cụ Lê đã gọi lại suy nghĩ của Tô Lam.
“Ông nội?”
Ông lấy một thứ từ trong túi tiền của ông ra: “Cái này tặng cho cháu”
Sau khi Tô Lam nhìn rõ thứ đồ đó, mắt trừng thành hình tròn: “Ông nội, thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận”
Đây chính là vòng tay huyết ngọc mà Quan Triều Viễn hao hết tâm tư, thiên tân vạn khổ mới đưa lại được cho ông nội. Lúc này mới qua bao lâu đã tặng cô, sao cô có thể nhận được?
“Không tồi. Vòng tay này lúc trước đã từng mất, bà nội cháu nhắc ông mười mấy năm, ông cũng tìm vòng tay này mười mấy năm. Nhưng cháu có biết vì sao bà nội cháu lại nhắc nó nhiều năm như vậy, rốt cuộc có mục đích chân chính là gì không?”
Tô Lam lắc đầu.
“Bà ấy để ý không phải là chiếc vòng tay, mà là do nó là sính lễ của bà ấy, là thứ mà ông dùng để cầu hôn bà ấy”
“Bà ấy đã sớm coi cái vòng tay này thành biếu tượng cho tình yêu của ông bà. Tuy rằng vòng tay đánh mất rất đáng tiếc, nhưng bà ấy biết, cho dù vòng tay đã mất, tình cảm của ông bà văn như trước không thay đối, điểm này như vậy là được IBU Khi ông cụ Quan nói những lời này có hơi kích động “Cho nên ông muốn tặng vòng tay này cho cháu, hy vọng cháu và Triều Viễn có thể giống ông và bà nội cháu.”
Tô Lam nghe vậy vô cùng cảm động “Ông nội, cháu thật sự có thể nhận sao?”
“Đứa bé này, cháu lại đang nói ngốc cái gì!
Đây là ông thay mặt bà nội tặng cho cháu. Ông tin räng nếu bà nội còn sống, bà ấy cũng sẽ làm như vậy”
“Cháu cảm ơn ông nội!”
Tô Lam do dự nửa ngày, cuối cùng vắn nhận lấy món đồ quý giá này.
Ông cụ Quan đứng lên: “Tính ngày thì các cháu cũng đã ở đây vài ngày rồi, có phải hai ngày nữa cần phải về không?”
“Ông nội, thật ra…”
“Cháu cũng đừng thật ra. Ông biết các cháu phải ở cùng với ông già này đã sớm nghẹn khuất rồi! Ngày mai cho các cháu tự do một ngày, các cháu tự mà ra ngoài đi chơi, sau đó nhanh về thành phố Ninh Hải đi! Ở trong này lại thấy ngứa mắt với ông”
Tô Lam nhìn ông cụ Quan: Ông tuy rằng đang giả làm hung thần ác sát, nhưng ông biết, đây là nơi Quan Triều Viễn thương tâm, cho nên muốn để anh nhanh chóng rời đi “Ông nội, cháu không thấy phiền đâu”