“Vô cùng cảm ơn sự tin tưởng và công nhận của mọi người, cảm ơn đạo diễn đã giao cho tôi một vai diễn quan trọng như vậy. Đồng thời tôi cũng cảm ơn Tô Lam, là cô ấy đã truyền cảm hứng để tôi càng nhiệt tình với diễn xuất hơn nữa…”
Tiêu Mạch Nhiên rơm rớm nước mắt, mặc dù cô ta đã giành được cúp Ảnh hậu nhưng có trời mới biết giải thưởng này khó khăn với cô ta thế nào, từ khi Tô Lam debut, đã rất lâu rồi cô ta không có được giải thưởng.
Tô Lam đã không nghe được Tiêu Mạch Nhiên đang nói gì nữa rồi, mọi hi vọng của cô đều tan vỡ.
Kết thúc buổi lễ trao giải, tình hình hoàn toàn khác với trước buổi lễ.
Trước đó tất cả truyền thông phóng viên đều vây quanh Tô Lam mà bây giờ tất cả họ đều đi phỏng vấn Tiêu Mạch Nhiên.
Bên phía Tô Lam không hề có một phóng viên nào.
“Chị Tinh Như, em đi vệ sinh một lát.” Nói xong, Tô Lam xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Tô Lam ngồi trên bồn cầu bật khóc.
Lúc này không ai là không buồn cả, có câu nói, binh sĩ không muốn làm tướng thì không phải binh sĩ giỏi, diễn viên không muốn có giải thưởng thì không phải diễn viên giỏi.
Mỗi một người đến đây đều là người muốn giành được giải.
Đối với Tô Lam, giải thưởng này càng quan trọng hơn.
Khóc một trận, Tô Lam lấy khăn giấy lau nước mắt rồi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đứng trước gương lavabo, bắt đầu dặm lại phấn.
“Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay!”
Tô Nhược Vân khoanh tay dựa vào tường của nhà vệ sinh, bộ dạng hả hê.
Tô Lam cất mỹ phẩm trang điểm của mình lại rồi xoay người sang.
“Sao thế?”
“Không sao cả, đến xem trò cười của cô thôi. Tôi thích xem bộ dạng cô đau lòng buồn bã, tốt nhất là khóc lóc sướt mướt ấy, như vậy mới đẹp chứ, ha ha ha…”
Tô Nhược Vân cười lớn.
“Ngại quá, vậy thì sợ là cô phải thất vọng rồi. Nhưng tôi cảm thấy cô mới là trò cười đấy, là một diễn viên nhưng chỉ có thể lấy thân phận nhà tài trợ để đến trao giải, đây mới là trò cười lớn nhất.”
Sắc mặt Tô Nhược Vân lập tức hơi thay đổi, thực ra thì cô ta không muốn đến. Tô Lam lọt vào đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô ta vẫn luôn đối đầu với Tô Lam nhưng lại không có tác phẩm lọt vào đề cử. Nhưng La Thần nói, ảnh hưởng của LOVE vẫn chưa qua, cô ta cần phải ra mặt để duy trì độ hot.
Nói toạc ra là cô ta đến đi thảm đỏ và cọ nhiệt.
Tô Lam đi tới bên cạnh Tô Nhược Vân: “Hi vọng lần sau tôi giành được giải, cô vẫn có vốn để lên trao giải.”
“Cô có ý gì? Tô Lam, cô đã xong hết chưa?!” Tô Nhược Vân bỗng chốc kinh ngạc, người phụ nữ này muốn làm gì?
“Chưa xong, mối thù giết em trai không đội trời chung!”
“Tô Kiêm Mặc là bệnh chết, liên quan gì đến tôi?” Tô Nhược Vân vô thức nắm lấy mặt Phật Ngọc trước ngực.
“Liên quan gì đến cô thì cô rõ hơn tôi mà.”