Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3134

Nói xong, Lục Mặc Thâm xoay người rời đi.

Chỉ còn lại có một mình Lê Duyệt Tư đứng đờ tại chỗ, cả người run lên vì tức giận, hồi lâu cũng chưa lấy lại tỉnh thần Lục Mặc Thâm đi về phía chiếc xe. Nhưng khi đến ngã tư, anh ta nhận ra không có bóng dáng của Lâm Thúy Vân trên xe mình Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: Thấy tai họa muốn chạy sao?

Có vẻ như thực sự cần phải chỉnh đốn lại rồi.

“Mẹ, mẹ đã khá hơn chưa?”

Tô Mỹ Chỉ dựa vào ngực Quan Triều Viễn với vẻ mặt lo lằng.

Ban đầu Quan Triều Viễn định đưa cô đến bệnh viện Nhưng sau khi Tô Lam nghỉ ngơi một lúc, cô không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.

“Thế nào rồi?”

Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam. Anh dừng xe bên đường, đưa tay sờ trán cô.

Mặt cô trông đã khá hơn một chút, không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.

“Em không sao. Hay là chúng ta không đến bệnh viện nữa, được không?”

Quan Triều Viễn cau mày: “Không được”“

Tô Lam vốn rất ghét bệnh viện, mặc dù bản thân cô là bác sĩ.

Ngày thường, trừ khi thực sự bị thương, cô chắc chắn sẽ không đến bệnh viện.

Vừa rồi cô chỉ hơi chóng mặt sau khi đi tàu lượn siêu tốc nên mới nôn mửa, không nặng đến mức phải đến bệnh viện “Chồng, người ta thật sự không muốn đến bệnh viện mà…”

‘Tô Lam không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm nũng.

Cô quay người lại, ôm lấy cổ Quan Triều Viễn, nhìn anh ‘Säc mặt Quan Triều Viễn vẫn không tốt, vẻ mặt vẫn u ám, Tô Lam ngồi dậy một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

“Nếu không thì, khi chúng ta trở lại thành phố Ninh Giang, em sẽ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, được không?”

“… Tô Lam, mẹ có thể chú ý hình tượng chút không? Phía sau xe vấn còn con nít đó.”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con vô cùng chán ghét Tô Lam nhìn lại, chỉ thấy có hai đứa nhóc đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô chăm chăm. Có lẽ chúng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh cô làm nũng rồi chủ động hôn Quan Triều Viễn.

Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhản của cô đỏ.

bừng, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu tay lại: “Xin lỗi, mẹ vui quá nên quên mất hình tượng.

Lần sau nhất định mẹ sẽ chú ý”

Quan Triều Viễn nhìn thấy vẻ lanh lợi của cô thì biết rằng tình trạng của cô đã tốt hơn một chút, nên anh cũng không gượng ép cô nữa: “Được rồi, đợi khi chúng ta trở về, em nhớ đi khám sức khỏe toàn diện đấy.”

“Đồng ý”

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên Tô Lam nhìn xuống thì thấy Lâm Thúy Vân gọi tới.

“Alo, Thúy Vân.”

Bên kia điện thoại, Lâm Thúy Vân đang chạy như điên.

Cô ấy thở hốn hến, nói lớn “Tô Lam, cậu đang ở đâu vậy?”

Tô Lam quay qua nhìn Quan Triều Viễn: “Chúng ta đi đến đâu rồi?”
Chương 3135
Quan Triều Viễn nhanh chóng báo cho cô một địa chỉ.
‘Sau khi báo địa chỉ cho Lâm Thúy Vân, Tô Lam nghĩ ngờ hỏi: “Thúy Vân, cậu có sao không vậy? Sao mình nghe giọng cậu rất lạ”
Lâm Thúy Vân vừa chạy, vừa nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi: “Tô Lam, khi nào thì hai người định trở về thành phố Ninh Lâm?”
“Chắc là khoảng hai ngày nữa”
Hai mắt Lâm Thúy Vân sáng lên “Tô Lam, vậy cậu mau tranh thủ chào nam thần đi, đến lúc đó thì cho mình đi nhờ xe một đoạn, bây giờ mình sẽ đi tìm hai người!”
Tô Lam cau mày: “Đương nhiên là cho cậu đi nhờ xe thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ cậu phải nói cho mình biết, chuyện gì đã xảy ra với cậu thế? Không phải cậu đang ở cùng giáo sư Lục hay sao?”
Mãi cho đến khi ngồi lên taxi, Lâm Thúy Vân mới thở phào nhẹ nhõi “Nếu như bây giờ mà anh ta đang ở cùng mình thật thì đúng là số mình đen rồi. Tô Lam, cậu bảo nam thần ở bên kia chờ mình một lát, mình sẽ tới ngay”
“Nhưng cậu thực sự định rời đi mà không chào giáo sư Lục một câu sao?
“Mình không để được nhiều chuyện như vậy đâu!”
Lâm Thúy Vân chỉ cần nghĩ tới câu nói Lục Mặc Thâm vừa mới nói “Đêm nay tôi sẽ trừng trị cô” đã cảm thấy rùng mình, dựng tóc gáy.
“Đâm” một lần là cô ấy đã chịu đủ rồi, đêm nay cô ấy không muốn bị “đâm” liên tiếp năm nhát nữa.
Cô ấy lo lắng cho bản thân mình chắc chẩn sẽ bỏ mạng vì mất máu có nhiều.
Tô Lam cau mày bất lực: “Vậy được rồi”
Đợi sau khi cô cúp điện thoại, cô liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Quan Triều Viễn bên tai: “Ai nói với em là cho cô ấy đi nhờ một đoạn là không có vấn đề gì?”
Tô Lam bị anh chẹn ngang họng một cách hung hãng như vậy, liền vội vàng ném điện thoại sang một bên, quay đầu nảm lấy tay Quan Triều Viễn “Chồng à, Thúy Vân là bạn thân nhất của em.
Em nghĩ chắc chản cậu ấy đã cãi nhau với giáo sư Lục, nếu không cậu ấy sẽ không gấp gáp nói muốn đi về với chúng ta như vậy, ngay cả một câu chào cậu ấy còn không kịp nói, chúng ta giúp cậu ấy một tay có được không!”
“Cãi nhau với tên súc vật họ Lục đó sao?”
Tô Lam gật đầu, đôi mắt to ngấn nước đầy tội nghiệp: “Thúy Vân là người ở thủ đô, cậu ấy chưa quen với cuộc sống ở đây. Nếu như chúng ta mặc kệ, không quan tâm đến cậu ấy thì thật sự không.
ai sẵn sàng giúp đỡ cậu ấy cả”
“Thực ra anh cũng không muốn giúp cô ấy chuyện này đâu, chỉ có điều, không phải là không thể làm cho súc vật Lục sốt ruột một chút hay sao!
Khi Tô Lam nghe thấy điều này, cô liền biết rắng anh đã đồng ý, và vội vàng hôn lên má anh một cái Quan Triều Viễn chỉ vào môi mình: “Chỗ này.”
Đôi má của Tô Lam lập tức đỏ bừng cả lên, cô đưa mắt ra hiệu về phía ghế ở đẳng sau.
Đăng sau vang lên tiếng thở dài của Tô Duy Hưng.
Anh duối tay ra, che mắt Tô Mỹ Chỉ lại, sau đó anh cũng nhảm mắt lại “Cha con anh không nhìn thấy gì nữa hết, em muốn làm gì thì làm.”
Tô Lam cảm thấy dường như mặt mình càng ngày càng dày, dù sao thì cục cưng của cô cũng đã nhắm mắt lại rồi, ngu gì mà không hôn.
Chương 3136
Thế là cô tới gần và hôn lên môi anh.
Quan Triều Viễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dáng vẻ vừa e thẹn vừa xinh đẹp, giống như một bông hoa đang nở rộ vậy.
Cho dù hai người đã ở bên nhau lâu như vậy thì Tô Lam vẫn sẽ như lần đầu tiên, dù chạm vào hay hôn cô, cũng có thể khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên trong phút chốc.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa kính ô tô vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa bé.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đồng thời quay đầu nhìn sang, bên ngoài cửa số, một người mẹ đang ôm một đứa trẻ, trong tay cô ta cầm những món đồ linh tỉnh, rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Người mẹ trẻ định cúi xuống nhặt đồ, nhưng không biết đứa trẻ trong lòng bị làm sao, chỉ cần mẹ nó hơi cúi xuống là nó sẽ khóc đến mức xé lòng, như thể không thể thở được nữa vậy.
Tô Lam sững sờ trong một giây, sau đó vô thức đưa tay ra mở cửa: “Để em xuống dưới giúp một tay”
Quan Triều Viễn cau mày, nhưng không ngăn cản cô.
Tô Lam nhanh chóng chạy đến bên người mẹ trẻ kia, nhặt hết những đồ dùng của đứa trẻ và hoa quả rơi xuống đất đưa cho cô ta.
Đồ đạc rất nhanh đã được cô nhặt lên hết, cô cầm túi cất tất cả những thứ đó vào sau xe đẩy của đứa bé “Được rồi”
Người mẹ đó trông khoảng chừng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, được chăm sóc rất tốt, rất khéo léo.
Cô ta vừa dỗ dành đứa con trong lòng, vừa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều.”
Tô Lam lắc đầu, nhìn đứa bé trong vòng †ay của người phụ nữ, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc đến khó hiểu.
Hồi đó, cô cũng là một bà mẹ cắp nách hai đứa con nhỏ, vừa học vừa làm.
Cho nên lúc này, cô có thể hiểu rõ nhất hoàn cảnh của người mẹ này khó khăn đến mức nào.
“Cô xem xem có phải thẳng bé đái dầm hay là đói bụng không, nếu không thì chắc bình thường nó cũng không khóc ầm ï đến vậy đâu.”
Tô Lam nhắc nhở.
Bà mẹ đó kiểm tra một chút: “À, đúng rồi, hóa ra là con đái dầm. Cô có thể bế thăng bé giúp tôi một chút được không? Để tôi tìm một cái bỉm.”
“Được thôi”
Tô Lam ôm em bé vào lòng một cách quen tay.
Không hiểu tại sao, đứa bé vừa mới khóc đến tắt thở, trong nháy mắt đã im bặt ngay sau khi nằm trong vòng tay của Tô Lam.
Đôi mắt của thắng bé rất to, trầng đen rõ ràng, lớn lên chắc chắn sẽ rất dễ thương.
“Uoa…”
Những ngón tay mũm mĩm của nhóc con chọc chọc hai lần vào ngực Tô Lam, sau đó vùi đầu vào ngực cô.
Nhìn thấy nút áo trước ngực của Tô Lam sắp bị bung ra, đột nhiên có một bàn tay to từ trên trời rơi xuống, trực tiếp lôi kéo cái mông của thằng bé rồi bế nó đi Tô Lam giật mình kinh ngạc, lúc này cô mới nhận ra gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn một tay đang bế đứa bé.
Nhóc con kia đột nhiên rời khỏi vòng tay mềm mại thơm thơm của Tô Lam, nổi cáu, giơ tay nảm đấm, khóc toáng lên.
Thăng bé nghiêng đầu, nhìn thấy một ông chú cao lớn và vạm vỡ đang nhìn chảm chảm vào thẳng bé một cách không hài lòng.
Chương 3137
Nhóc con này thực sự còn quá nhỏ đến nỗi còn không biết hèn mọn là gì, chỉ biết rằng ông chú kỳ lạ này đã trì hoãn việc tốt của mình, lập tức tức nổi cáu, khóc toáng lên thật to oa oa: ‘Aaat “Nhóc con thối, cậu cũng có thể đụng vào người phụ nữ của tôi sao?”
Quan Triều Viễn đe dọa một cách đàng hoàng, trịnh trọng Nhóc con hơi sững sờ một lúc, như thể bị khí chất của anh dọa cho sợ, nhưng chỉ trong giây tiếp theo, nắm đấm của thăng bé lại khua khua tiếp: “Ô ô oa oa, Dáng vẻ của thẳng bé vô cùng kiêu ngạo, như thể đang muốn nói, tôi đụng vào đấy, chú có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ chú định xuống tay đánh tôi sao?
Quan Triều Viễn nhướng mày: “Tôi có thể đánh cậu thật đấy, cậu tin không?”
Tô Lam nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy vừa bưồn cười vừa tức giận, Boss Lệ thậm chí con ghen cả với đứa trẻ con, tay chân cô luống cuống bế thẳng bé về: “Anh làm gì vậy? Thăng bé vẫn là trẻ con, có biết gì đâu cơ chứ”
Nhóc con trở lại trong vòng tay của Tô Lam, cái dáng vẻ vô cùng kiêu căng ngạo mạn vừa rồi ngay lập tức biến mất Thãng bé nhẹ nhàng nép vào lòng Tô Lam, và khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của thẳng bé nhẹ nhàng cọ vào ngực cô: Rúu ríL Ngực của cái cô xinh đẹp này mềm mại thật, thế này cũng không thua gì mẹ.
Đôi mắt của Quan Triều Viễn ở bên cạnh thì tối sâm lại.
Nhóc con nép mình vào trong vòng tay của Tô Lam, lờ đờ liếc nhìn Quan Triều Viễn với thái độ vô cùng khiêu khích: Tên đại gia ngốc nghếch, tôi có ngực để dựa vào, chú có dám không?
Khi nhìn thấy Quan Triều Viễn chuẩn bị sắp nổi điên lên, mẹ của nhóc con cuối cùng cũng tìm thấy chiếc bim.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi Nhưng cô ta vừa quay người lại, khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên ngay.
lập tức: Ôi trời, người đàn ông này đẹp trai quát ‘Sau một giây, cô ta lập tức hoàn hồn lại, nhanh chóng bế đứa bé ra khỏi vòng tay Tô Lam: “Cảm ơn cô gái, đây có phải là bạn trai của cô không?”
Tô Lam liếc Quan Triều Viễn, tai hơi nóng lên: “Là chồng của t “Là chồng sao? Hai người thật đúng là trai tài gái sắc, sau này chắc chản hai người sẽ sinh ra một đứa bé cực kỳ xinh đẹp, dễ thương.”
Khuôn mặt bé nhỏ của Tô Lam càng ngày càng đỏ hơn.
Sau chuyến đi đến thủ đô lần này, cô đã hoàn toàn mở lòng với Quan Triều Viễn.
Cô liếc nhìn Quan Triều Viễn, sau đó cúi đầu nhìn xuống bụng của mình.
Một đứa bé của hai người… Nếu có một đứa bé thì tốt thật Bà mẹ trẻ đưa nhóc con đi thay bỉm và trước khi đi cũng không quên nói lời cảm ơn với hai người họ.
‘Sau khi lên xe, Quan Triều Viễn không ngừng nhìn chăm chắm vào bụng của Tô Lam, cực kỳ tập trung.
Tô Lam bị anh làm cho sởn gai ốc: “Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chẵm vào bụng em mãi vậy?”
“Chỉ là anh có chút tò mò, tại sao lâu như vậy mà bụng của em vẫn không có phản ứng gì”
Tô Lam giật mình, nghĩ rằng anh đã hiểu nhầm cái gì đó.
“Kể từ lần trước, em cũng không uống thuốc tránh thai nữa”
Thấy cô phản ứng nghiêm trọng như vậ Quan Triều Viễn thở dài một hơi: Có vẻ như sự thô bạo lần trước của anh đã để lại rất nhiều ám ảnh trong lòng cô: “Anh biết, chỉ là anh đang nghĩ, rốt cuộc là ruộng của em không tốt, hay là do máy cày của anh không tốt…”
“Cái gì mà cày với ruộng? Anh thích chết đúng không, hai đứa nhỏ còn đang ở đây mà, anh nói hươu nói vượn cái gì thết Tô Lam tức giận, trừng mắt nhìn anh một cái Lúc này, cửa kính xe ô tô được gõ nhè nhạ.
Tô Lam quay đầu nhìn sang và nhận ra đó chính là Lâm Thúy Vân.
Chương 3138

Cô ấy đang chào họ với một nụ cười thật tươi ‘Sau khi lên xe, Lâm Thúy Vân không quên nhìn trái nhìn phải một lượt: “Cuối cùng cũng đuổi kịp! Nam thần, khi nào thì hai người định xuất phát vậy?”

“Tối ngày mai”

“Quá tốt rồi, hai người có thế hứa với tôi một điều hay không? Tuyệt đối đừng nói với Lục Mặc.

Thâm chuyện tôi tìm đến hai người nhé.”

Đúng lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn đố chuông.

Lâm Thúy Vân đang ngồi ở ghế sau xe, đang chuẩn bị nhàn nhã uống một ngụm nước thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn vang lên “Điện thoại của tên súc vật Lục này”

“Phụt!”

Lâm Thúy Vân phun thẳng một ngụm nước lên mặt, cô ấy cũng chẳng kịp lau mà vội vàng nhào người lên phía trước: “Nam thần, kiểu gì anh cũng không được nói tôi đến tìm hai người đâu”

Quan Triều Viễn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái “Anh ta muốn biết cô đang ở đâu. Chỉ cần điều tra một chút là được, tôi nói dối cũng có ích lợi gì đâu?”

Đúng thế, Lục Mặc Thâm muốn tìm một người, làm sao lại không tìm thấy được cơ chứ?

“Nam thần, tuyệt đối anh không được nói cho anh ta biết, tôi muốn đi cùng với hai người.”

Quan Triều Viễn không vội vàng nhấn nút trả lời: “Alo”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Lục Mặc Thâm cũng rất bình thản: “Tôi biết rắng Lâm Thúy Vân đang ở cùng anh, khi nào máy bay bay về thành phố Ninh Lâm?”

Quan Triều Viễn không nói dối “Tối ngày mai, lúc bảy giờ.”

“Tối mai tôi còn có chuyện phải giải quyết Tạm thời tôi chưa về được. Anh bảo cô ấy cứ yên tâm”

“Tại sao anh không gọi trực tiếp cho cô ấy để báo chuyện này?”

“Nếu cô ấy chấp nhận nghe điện thoại thì tôi sẽ lại gọi cho anh hay sao?”

Lục Mặc Thâm nói đến đây, đột nhiên anh ta nảy ra một ý sâu xa gì đó: “Nếu không thì anh cho tôi số điện thoại của.

bé thỏ trắng đi, từ nay về sau tôi sẽ gọi cho cô ấy”

“Cút”

Lạnh lùng phun ra một chữ này, rồi Quan Triều Viễn trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong nháy mắt Lâm Thúy Vân trở nên chán nản: “Nam thần, anh ta bắt tôi phải về sao?”

Quan Triều Viễn từ từ khởi động xe ô tô: “Anh ta nói ngày mai anh ta còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, anh ta sẽ không về.

thành phố Ninh Lâm luôn, cho nên cô không cần phải lo lắng.”

Lâm Thúy Vân thở một hơi dài nhẹ nhõm một hơi, và sau đó mới bắt đầu xin Tô Lam khăn giấy để lau mặt.

Tô Duy Nhất đang ngồi ở ghế sau, vừa nghe nói rất rõ được tin khi trời tối sẽ phải quay trở về, sắc mặt cậu bé liền thay đối: “Nhanh như vậy đã phải về rồi sao?”

Lâm Thúy Vân tò mò tiến tới, vươn tay nhéo má Tô Duy Hưng: “Làm sao? Con không nỡ đi hay sao? Chẳng lẽ ở đây trong thời gian ngắn như vậy mà con đã gặp được những người bạn mới rồi sao?”

Bất ngờ là Tô Duy Hưng cũng không có ý định phủ nhận.

Tô Lam quay lại và kiên nhẫn giải thích: “Con đã nghỉ học ở nhà trẻ mẫu giáo một thời gian rất dài rồi, mẹ tôi phải về đi học nữa chứ”

Tô Tông cau mày và không nói gì.
Chương 3139
‘Sau khi biết được Quan Triều Viễn và những người khác chuẩn bị rời đi vào ngày hôm sau, từ †ối hôm trước, ông cụ Quan lúc nào cũng quấy lấy Quan Triều Viễn, rủ anh chơi cờ với ông ấy.
Chỉ có điều lân này, Quan Triều Viễn phát hiện ra rằng kỹ năng chơi cờ của ông cụ Quan đột nhiên có sự phát triển vượt bậc.
Mỗi khi gặp phải một nước cờ khó, ông ấy chỉ cần đi ra ngoài ban công kia một vòng rồi quay lại, lập tức ông ấy sẽ có cách giải quyết.
‘Ván cờ ròng rã trong suốt nửa tiếng đồng hồ, từng quân cờ cứ tiến rồi lại lùi, thậm chí hai người còn có thế cờ ngang nhau.
“Ha ha ha ha. sau khi chơi cờ nhiều năm nhìr vậy, cuối cùng ông cũng hòa cháu một ván rồi!”
Hôm nay nhất định là ông cụ được nở mày nở mặt, gương mặt dương dương đắc ý nhìn Quan Triều Viễn, ria mép như sắp vênh lên tận trời.
“Thế nào, nhóc con? Từ nay về sau cháu còn dám ngông cưồng ở trước mặt ông nữa hay không!”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc thẳng của ông cụ Quan, Quan Triều Viễn vừa cười lạnh lùng vừa thu dọn bàn cờ: “Không bằng ông gọi người dạy ông phá cờ đến, cháu và người đó sẽ đánh tiếp một ván nữa, ông đỡ phải mất công cứ mỗi một lần lại phải chạy ra ngoài ban công để gọi điện phiền phức như vậy”
Nhìn thấy Quan Triều Viễn không hề khách sáo.
mà phá hỏng luôn bầu không khí vui vẻ này, gương mặt già nua của ông cụ Quan nhất thời có chút khó chịu Nhưng ông ấy cũng rất nhanh phản ứng l: “Cho dù là có ai làm cố vấn cho ông đi chăng nữa, hòa vấn cứ là hòa. Cháu có bản lĩnh thì cũng có thể đi tìm một người cố vấn cho”
Quan Triều Viễn im lặng không nói gì.
“Lần sau, dựa vào người cố vấn mà ông có kia, đảm bảo ông sẽ thẳng cháu trong ván cờ tiếp theo”
Ông cụ Quan đang sắp xếp, chuẩn bị chơi một ván cờ nữa thì người quản gia nhà ông cụ Quan Lý Mạnh Quân vội vã chạy về phía này.
“Cậu chủ, mẹ của cậu đến ‘Vẻ mặt của ông cụ có chút sững lại trong giây lát, ánh mắt ông ấy đầy bộn bề nhìn về phía Quan Triều Viễn “Cháu..”
Ông cụ Quan biết hai người mẹ con anh từ trước đến nay lúc nào cũng tranh cãi, đấu chọi gay gắt, cho nên ông ấy vốn định hỏi xem Quan Triều Viễn có muốn tránh đi một chút hay không.
Chỉ có điều ông ấy còn chưa kịp mở miệng thì Quan Triều Viễn đã đặt quân cờ xuống và đứng dậy: “Chung quy lại thì bà ấy vẫn luôn là mẹ của cháu, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt.”
Ông cụ Quan cũng cũng thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy thì cháu đi cùng ông, ra xem một chút đi.”
Khi ông cụ Quan dẫn Quan Triều Viễn đến sảnh trước, Bạch Ninh Hương đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía họ.
So với năm năm trước, bóng lưng của bà trông càng ngày càng gầy, càng đến gần càng có thể cảm nhận được sự không ổn trên người bà. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hình như Bạch Ninh Hương cung nhận ra tiếng động phía sau lưng, liền chậm rãi xoay người lại “Mẹ”
Quan Triều Viễn lên tiếng trước.
Nhưng ánh mắt của Bạch Ninh Hương nhìn anh lại tràn đầy vẻ chế giễu: “Vốn dĩ trong mắt con làm gì có người mẹ này, tại sao phải phí công sức làm ra vẻ bề ngoài như vậy”
Ông cụ Quan đau lòng nhìn người con dâu thứ ba. Bà đã mất đi người con gái mà bà yêu thương nhất, hơn nữa lại còn mất cả khả năng đi lại.
Cho nên hơn năm năm qua, mặc dù Bạch Ninh Hương ngày càng trở nên gay gắt, thậm chí có đôi khi còn chống đối, xảy ra xung đột, cãi vã với ông cụ Quan, nhưng ông ấy không bao giờ để bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK