Nhưng mà khi bà ta nhìn thấy đứa bé Quan Triều Viễn ôm trong lòng, tươi cười trên mặt lập tức.
cứng lại Mấy ngày trước truyền ra một ít tin đồn, nói Quan Triều Viễn thay người đàn ông khác nuôi con.
Di Vương nhìn Quan Triều Viễn từ nhỏ lớn lên, căn bản không tin anh là người như thế.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy anh thân thiết ôm đứa bé, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Lời đồn đại là thật sao?
Dì Vương cứ đứng im ở một chỗ cho đến khi Quan Triều Viễn nói chuyện với bà ta: “Cha mẹ có ở nhà không “Có, đương nhiên là có nhà! Ông chủ và bà chủ sau khi ăn trưa xong thì vẫn ở nhà chờ, không đi ra ngoài..”
Lúc dì Vương nói chuyện có nhìn thoáng qua Tô Lam.
Tô Lam lễ phép, mỉm cười chào hỏi với bà tại “Dì Vương”
“Vâng.”
Dì Vương có chút ngượng ngùng, cười mời họ vào.
“Bà chủ, ông chủ, cậu chủ và cô chủ đã trở lại”
Bởi vì tiếng “dì Vương” vô cùng thân thiết của Tô Lam, thiện cảm của dì Vương với cô cũng tăng lên không ít, lập tức xưng hô thành cô chủ.
“Dì Vương, sao tôi không biết từ khi nào nhà họ Quan có một cô chủ?”
Có tiếng bánh xe từ trước nhà truyền tới.
Bạch Ninh Hương được một người hầu đẩy vào từ bên ngoài, sắc mặt lạnh như băng, tư thái †ao nhã Lệ Trí Thần lúc này đang ngồi ở sô pha trong phòng khách.
‘Vừa nghe nói Quan Triều Viễn đã trở lại, ông ta buông từ báo đang đọc xuống.
Liên tục mấy ngày qua, đầu đề của các tờ báo đều là tin tức phu nhân thần bí của người thừa kế tập đoàn Quan thị xuất hiện với người ngoài.
Ông ta đã đọc không nổi nữa.
“Cha, mẹ”
Quan Triều Viễn nói trước.
Sau khi Bạch Ninh Hương tới gần mới phát hiện một chuyển này Quan Triều Viễn về còn dẫn theo hai đứa con hoang nữa.
Bộ dạng đoan trang vừa mới duy trì được nháy mắt đã sắp vỡ ra, gương mặt bà bình tĩnh “Con còn biết chúng ta là cha mẹ con?”
“Nếu con thật sự còn coi chúng ta là ba mẹ, sẽ không mang theo hai đứa con.
Hai chữ “con hoang” còn chưa kịp nói ra, sắc mặt Quan Triều Viễn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, đánh gấy lời của bà: “Mẹ, nếu mẹ gọi con về là muốn cãi nhau với con, con nghĩ không cần thiết”
Biểu cảm trên mặt Bạch Ninh Hương tức giận: “Triều Viễn, mẹ là mẹ con, hiện tại không có tư cách giáo huấn con hai câu sao? Trước kia con không phải như vậy”
Lời này của Bạch Ninh Hương là có ám chỉ.
Ý tứ của bà đơn giản, chính là con của bà bị hồ ly tỉnh bên cạnh mê muội rồi.
Hoặc là bị cô thôi miên luôn rồi!
Nếu không, sao anh lại có thể dẫn hai đứa con hoang về.
Chương 3111
Mỗi lần đều muốn để Tô Lam tiến dần từng bước, để cho bọn họ thừa nhận thân phận của cô.
Lúc này đây lại mang hai đứa con hoang về, chẳng lẽ tính trò cũ lặp lại, buộc bọn họ phải thừa nhận hai đứa con hoang kia sao?
Quả thực đúng là người sỉ nói mộng!
Quan Triều Viễn nhìn Bạch Ninh Hương, thanh âm thản nhiên: “Trước kia mẹ cũng không phải không biết phân biệt tốt xấu như vậy”
Bạch Ninh Hương giống như bị chọc đến chỗ đau, cười lạnh một tiếng.
Ngược lại dẫn xe lăn về bên cạnh Lệ Trí Thần.
Quan Triều Viễn nói đúng, bà thay đổi rồi.
Nhưng mà chẳng lẽ Quan Triều Viễn không biết vì sao bà lại biến thành cái dạng này sao?
Bạch Ninh Hương gắt gao cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng khó coi Nếu không phải tâm can bảo bối của bà cứ như vậy rời khỏi, cảm xúc của bà không thể khống chế được, biến thành cái dạng này.
Nhiều năm như vậy, mỗi ngày bà nằm mơ tỉnh lại đều phát hiện gối mình ướt sũng.
Có đôi khi bà thậm chí còn sinh ra ảo giác, cảm thấy Bảo Ngọc của bà còn sống trên đời Cho đến lúc sau, bà bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng, vẫn phải dùng thuốc khống chế. Tuy rằng hiện tại chứng hoang tưởng đã khỏi hẳn, nhưng Lệ Bảo Ngọc vẫn là bóng ma không thể tan đi trong lòng bà.
“Được rồi được rồi, thật vất vả mới về được một chuyến, ngồi xuống trước rồi nói sau”
Lệ Trí Thần phát hiện sắc mặt Bạch Ninh Hương vô cùng không thích hợp, mở miệng nói: “Dì Vương, mang vài ly trà đến đây”
Lệ Trí Thần liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái, ánh mắt ngược lại rơi xuống trên người Tô Lam và hai đứa bé ngồi xuống trước rồi nói sau.”
“Cảm ơn chú ạ”
Tô Lam gật đầu, nằm tay hai đứa con, lần lượt ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.
Tô Duy Hưng là đứa nhỏ thông minh, vừa vào cửa liền nhận ra không khí không đúng, cho nên từ đầu đến giờ không mở miệng.
Nhưng Tô Mỹ Chỉ lại đơn thuần ngây thơ, căn bản không biết được mùi thuốc súng trong không khí.
Tuy rằng ông bà nội trước mắt không giống tưởng tượng, có vẻ rất lạnh nhạt.
Nhưng trong nhận thức của Tô Mỹ Chi, chỉ cần cô bé nhiệt tình nói chuyện, người ta sẽ thích cô bé.
Tô Mỹ Chỉ sợ hãi bước hai bước đến bên cạnh Bạch Ninh Hương: “Bà nội…”
Bàn tay nhỏ bé mập mạp còn chưa đụng tới Bạch Ninh Hương thì đã bị đẩy mạnh ra.
Âm thanh của Bạch Ninh Hương đột nhiên cao lên: “Câm miệng cho tôi, tôi không phải bà nội của côi”
‘Vóc dáng của Tô Mỹ Chỉ vốn nhỏ, bị đẩy như vậy trực tiếp ngã xuống đất, đầu gối nháy mắt sưng đổ lên.
Lúc này cô bé không cảm thấy đau, nhưng nhìn bà nội không thích mình, hốc mắt lập tức đỏ lên Nhưng cô bé nhớ kỹ lúc trên xe mẹ đã dặn dò mình, không dám gào khóc, chỉ có thể cản môi, cúi đầu tủi thân nức nở, “Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?”
Sắc mặt Quan Triều Viễn đột nhiên thay đổi, một bước vọt lên, nhanh chóng bế Tô Mỹ Chỉ lên.
Nhìn thấy đầu gối sưng đỏ của cô bé, thật cẩn thận xoa cho cô bé.
“Quan Triều Viễn! Con bé đó là…”
Chương 3112
Bạch Ninh Hương nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Quan Triều Viễn, tức giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc hơi nước.
Nhưng mà năm đó bà cũng là tiểu thư đứng thứ nhất, cố nén cảm xúc, không muốn lộ ra bộ dạng chanh chua, mắc bệnh về tâm lý trước mặt hai đứa bé Hai từ “con hoang” vừa đến bên miệng đã bị bà mạnh mẽ nuốt xuống.
“Mỹ Chỉ, con không sao chứ?”
Tô Lam hoảng sợ, vội vàng chạy qua.
Tô Mỹ Chi đáng thương dựa vào lòng Quan Triều Viễn: “Mẹ, không phải mẹ nói ông bà nội sẽ thích bọn con sao?”
Gương mặt Tô Lam cứng đờ, biểu cảm vô cùng áy náy.
Cô biết Bạch Ninh Hương sẽ không thích hai đứa con của mình, nhưng trăm triệu lần không đoán được bà sẽ ra tay với đứa bé trước mặt Quan Triều Viễn.
“Chúng ta đi bôi thuốc.”
Quan Triều Viễn một tay ôm Tô Mỹ Chị, đi lên Tầng hai.
“Quan Triều Viễn, con đứng lại đó cho mẹ! Con.
Bạch Ninh Hương thở hổn hển gọi con về, nhưng Quan Triều Viễn còn chẳng thèm quay đầu lại.
Bạch Ninh Hương gắt gao nhìn chăm chảm vào Tô Lam: “Vi để Triều Viễn ở lại bên cạnh cô, cô thật đúng là không từ thủ đoạn! Tôi hỏi cô, có phải cô bỏ thuốc cho con tôi không?”
Tô Lam cảm thấy người phụ nữ này quả thật không thể thuyết phục: “Dì, dì có thể không chấp nhận cháu, nhưng dì không thể vũ nhục nhân cách của cháu!”
“Nhân cách? Cô còn dám nói nhân cách với tôi? Nếu cô còn cảm thấy thẹn thì nên mang theo hai đứa con…hai đứa con của cô rời xa khỏi con tôi đi! Nó là tổng giám đốc tập đoàn Quan thị, là người thừa kế nhà họ Quan!”
Khi Bạch Ninh Hương nói những lời này đã nghiến răng nghiến lợi: “Mấy ngày trước, tin tức kia làm cho nó trở thành trò cười của cả thủ đô. Nếu những người đó còn biết nó thay người khác nuôi con… Cô cảm thấy sau này Quan Triều Viễn còn có thể ngẩng mặt lên làm người sao?”
Sắc mặt Tô Lam tái nhợt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới t Lúc này, Tô Duy Hưng vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy từ phía sau Cậu bé đi vài bước tới trước mặt Bạch Ninh Hương.
Rõ ràng chỉ là đứa bé bốn năm tuổi, nhưng khi cậu bé dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình lại khiến cho Bạch Ninh Hương sinh ra cảm giác nhút nhát.
“Cháu và Mỹ Chỉ không phải con ruột của cha, bà có thành kiến với chúng cháu, cháu có thể lý giải. Nếu…”
Tô Duy Hưng gắn từng tiếng.
“Nếu cháu và Mỹ Chỉ là con ruột của cha thì sao?”
Bạch Ninh Hương nghe xong, suýt chút nữa cười thành tiếng: “Điều này sao có thể, đừng có năm mơi Tô Duy Hưng bình tĩnh, giống như rất muốn có được đáp án: “Nếu cháu và Mỹ Ghỉ là con ruột của cha, bà sẽ như thế nào?”
Bạch Ninh Hương sửng sốt một chút, Bà có vẻ không đoán được đứa bé này lại chấp nhất như vậy, cười lạnh một tiếng: “Được, nếu hôm nay cậu muốn đáp án, tôi liền nói cho cậu biết. Nhà họ Quan là gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc ở thủ đô, Quan Triều Viễn là người thừa kế của nhà họ Quan. Người phụ nữ mà nó kết hôn phải hỗ trợ được cho nó, có thế lực ngang nó, môn đăng hộ đối”
Nói đến đây, bà nhìn Tô Lam bằng ánh mắt khinh miệt: “Cho dù hai đứa là con ruột của Quan Triều Viễn, chỉ bằng xuất thân đê tiện của Tô Lam, nhà họ Quan chúng ta cũng tuyệt đối không chấp nhận!
Chương 3113
Muốn đi vào cửa nhà họ Quan chúng ta sao, đừng sỉ †âm vọng tưởng!”
Lời này của Bạch Ninh Hương cố ý để Tô Lam nghe, nhưng mà Tô Duy Hưng vẫn nghe thấy một cách rõ ràng Lệ Trí Thần ngồi ở một bên cảm thấy lời này hơi quá đáng, không khỏi lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, những chuyện này không tồn tại, không cần tiếp tục thảo luận nữa”
“Đúng vậy, loại chuyện không có ý nghĩa như thể này thì đúng là không cần thiết tiếp tục thảo.
luận. Chờ cha xuống, cháu sẽ lập tức mang theo mẹ và em gái cháu rời đi”
Tô Duy Hưng là một nam tử hán nho bé, dùng cánh tay non nớt của cậu bé bảo vệ mẹ và em gái mình.
Hiện tại cậu bé thật tưc giận Lúc đầu cậu bé cam tâm tình nguyện đi theo cha mẹ đến đây vì cậu bé đơn thuần cho rằng, chỉ cần cho ông bà nội biết mình và Tô Mỹ Chỉ là con ruột của Quan Triều Viễn, tất cả vấn đề đều có thể nước chảy thành sông.
Nhưng mà trăm triệu lần cậu bé cũng không thể đoán được, Bạch Ninh Hương lại nói những lời như vậy.
Mặc dù mình và Mỹ Chỉ là con ruột của cha, bọn họ cũng tuyệt đối không thừa nhận.
Haha.
Đây gọi là nhà giàu thủ đô sao?
Loại người thân này chúng ta cũng không cần chấp nhận!
“Thật sự, thật cười chết tôi! Hiện tại ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng dám vênh mặt hất hàm trước mặt tôi sao? Rốt cuộc là ai cho cậu lá gan đó, là Quan Triều Viễn hay người mẹ hồ ly tỉnh này của cậu?”
Bạch Ninh Hương tức giận phát run.
Tô Duy Hưng cau mày chuẩn bị tiến lên lý luận nhưng bị Tô Lam ôm xuống.
Lúc này Lệ Trí Thần cũng đã tới. Ông ta vỗ nhẹ mu bàn tay Bạch Ninh Hương, ánh mắt ý bả0 bà không cần kích động Thật vất vả Bạch Ninh Hương mới có thể mạnh mẽ đè ép lửa giận trong lòng xuống, không mở miệng nữa.
Trong phòng khách im lặng vài phút cho đến khi Quan Triều Viễn ôm Tô Mỹ Chỉ từ tầng hai xuống dưới Nhưng mà anh rõ ràng cảm thấy trong phòng càng áp lực, có vẻ còn trầm thấp hơn cả khi anh rời đi.
Lúc này đây không chỉ sắc mặt Tô Lam không tốt, mà ngay cả sắc mặt Tô Duy Hưng cũng khó coi đến cực hạn.
Vừa rồi cha mẹ đã nói gì với bọn họ vậy?
Lúc Quan Triều Viễn trở về, thứ đầu tiên nhìn thấy là tờ báo đang để trên mặt bàn.
Bên trên là ảnh chụp anh và Tô Lam hôn môi Trên ảnh chụp, Tô Lam chỉ lộ nửa sườn mặt.
Lúc này đâu, lời đồn về phu nhân Lệ thần bí càng thêm náo nhiệt.
Khi Tô Lam nhìn thấy tấm ảnh chụp này còn có chút ngoài ý muốn: Cô thật không ngờ, chuyện này đã qua vài ngày nhưng vẫn có thế tiếp tục làm đề tài như vậy.
Quan Triều Viễn giống như muốn trấn an cảm xúc của cô, lơ đãng cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve Trong phòng khách duy trì một loại yên tĩnh vô cùng quỷ dị.
Loại yên tĩnh này cho đến khi dì Vương mang trà bánh và hoa quả đến mới bị đánh vỡ.
“Hai ngày trước, Tư lệnh Phùng có gọi điện thoại cho tôi.”
Lệ Trí Thần mở lời trước.
Biểu cảm của Quan Triều Viễn thản nhiên, không có biến hóa gì cả: “Sau đó thì sao?”
“Thật ra chúng ta đều có thể nhìn ra được, Lan Kiều rất vừa lòng với anh.”
Chương 3114
“Vậy thì?”
Quan Triều Viễn liên tục hỏi lại hai lần, ngữ khí càng ngày càng lạnh. Khuôn mặt tuấn tú kia vậy mà còn xuất hiện vẻ châm chọc thản nhiên.
Bạch Ninh Hương vừa thấy anh có bộ dạng này, nhất thời tức giận vô cùng: “Cái gì mà vậy thì? Quan Triều Viễn, đây là thái độ nói chuyện của con với cha à?”
Quan Triều Viễn nhướng mày, Lệ Trí Thần mở miệng trước khi anh bắt đầu phát tác: “Hiện tại tôi đang nói chuyện với con, bà không cần xen miệng vào”
Bạch Ninh Hương lập tức võ lên tay vịn xe lăn một chút: “Tôi xem nó đã bị mê muội cả đầu rồi. Lan Kiều không tốt chỗ nào, sao có thể kém một đứa…”
“Ninh Lan Kiều chỗ nào cũng tốt. Nếu nhặt xương trong trứng, điểm không tốt duy nhất của cô ta chính là cô ta tên Ninh Lan Kiều, không phải Tô Lam”
Quan Triều Viễn trực tiếp cắt ngang lời của bà.
“Buồn cười đến cực điểm! Mẹ hỏi con, con quen biết Tô Lam bao lâu, hiểu biết về cô ta được bao nhiêu?”
“Ít nhất hiếu biết cô ấy hơn nhiều so với bố mẹ, con cũng không vì tin người khác mà có cái nhìn phiến diện”
Mẹ con hai người vừa mở miệng liền đối chọi gay gắt, tràn ngập mùi thuốc súng, giống như: từng lúc đều có thể cãi nhau Lệ Trí Thần không khỏi đề cao âm thanh “Được rồi, hai người có thể yên lặng chút không?”
Ông ta trừng mắt nhìn Bạch Ninh Hương “Là bà nói muốn gặp con, hiện tại thì sao? Nói chưa dứt hai câu lại bắt đầu cãi nhau. Nếu như.
vậy bà còn gọi nó về làm gì? Hiện tại tôi cho bọn nó đi, bà vừa lòng chưa?”
Sắc mặt Bạch Ninh Hương trắng bệch, khuôn mặt bà hiện vẻ căm tức, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thấy bà rốt cuộc đã yên tính, Lệ Trí Thần lúc này mới quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Hai người các anh…kết hôn từ khi nào?”
Quan Triều Viễn vô cùng bình tính: “Nửa năm trước”
“Cái gì? Nửa năm trước?”
Khi Bạch Ninh Hương vừa nghe thấy những lời này, lập tức lại không bình tĩnh: “Nếu mẹ nhớ không lầm thì nửa năm trước con mới đến thành phố Ninh Hải, hai người vừa gặp nhau đã đi đăng ký kết hôn? Con điên rồi à?”
“Đúng vậy “Tức giận xuyên thẳng đến đầu Bạch Ninh Hương, bà chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, cả người tự amifnh vào xe lăn.
Dì Vương vội vàng tiến lên vỗ ngực nhuận khí thay bà.
Ánh mắt Lệ Trí Thần vô cùng phức tạp nhìn hai người đối diện Hai người trước mặt, một người là con của ông ta, một người là con dâu của ông ta.
Nhưng mà lần đầu tiên ông ta gặp mặt cả hai ơi người lại là sau khi hai người đăng ký kết hôn sau nửa năm.
Thậm chí con ông còn lặng yên không một tiếng động ghi tên Tô Lam lên gia phả, toàn bộ quá trình không thương lượng với người lớn trong nhà.
Nếu nói tiếp quả thật vớ vấn đến cực điểm.
Lệ Trí Thần quay đầu nhìn về phía Tô Lam, lúc mở miệng nói chuyện cũng không đối chọi gay gắt như Bạch Ninh Hương: “Tôi biết, chúng tôi có thành kiến đối với xuất thân của cô, nhưng có một vấn đề tôi muốn hỏi cô”
Tô Lam nhìn ông ta, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.