Mục Nhiễm Tranh hung dữ trừng mắt nhìn những người vừa nói.
Mạng người quan trọng, vậy mà những người này còn muốn đi ngủ?
“Các người không cần lo nữa, một mình tôi vào núi!”
Mục Nhiễm Tranh nói rồi, lại định vào núi lần nữa.
Đạo diễn liền giữ anh lại.
“Nhiễm Tranh, cậu bình tĩnh chút!”
“Ông bảo tôi bình tĩnh thế nào đây?” Mục Nhiễm Tranh gầm lên.
Đó là…
Người phụ nữ mà anh yêu tha thiết.
“Đoàn phim đã lạc mất Lam, lẽ nào còn muốn lạc thêm cậu nữa sao? Tôi phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi người trong đoàn phim, nếu cậu còn tiếp tục thế này, tôi sai người đưa cậu đi!”
Đạo diễn thường ngày mặt mũi hiền lành, lúc này cũng bắt đầu tức giận.
“Lẽ nào chúng ta cứ dây dưa thế nào mãi? Cũng phải nghĩ cách gì mới được!”
“Chúng ta đợi người của đồn cảnh sát tới rồi tính tiếp, đây là cách duy nhất: Hơn một tiếng sau, bọn họ vẫn chưa đợi được người của đồn cảnh sát, mà đợi được một chiếc LaFerrari.
Chiếc xe này, Mục Nhiễm Tranh nhận ra, là xe của Quan Triều Viễn.
Đây là điều Mục Nhiễm Tranh không ngờ tới, vốn anh nghĩ chú anh nhanh nhất cũng phải hai tiếng mới tới, không ngờ hơn một tiếng đã tới rồi!
Mục Nhiễm Tranh càng không ngờ được là, Quan Triều Viễn tới một mình!
Một mình anh…
Quan Triều Viễn không thể chờ được tới lúc tập hợp được tất cả mọi người, chỉ đành gọi cho Doãn Cẩn trước, bảo anh ta dẫn người tới, còn một mình anh điên cuồng phóng xe tới trước.
Tất cả mọi người nhìn chăm chằm chiếc siêu xe, cảm thấy cực kì khó hiểu.
Mục Nhiễm Tranh lại đi thẳng tới.
“Chú… Chú đến rồi?”
Đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn tràn đầy lực sát thương trong màn đêm tăm tối.
“Lần cuối cùng các người nhìn thấy Tô Lam là lúc nào?”
Giọng nói âm trầm lạnh lùng của anh, giống như âm thanh đến từ địa ngục.
“Cả ngày hôm nay chúng cháu quay phim từ đây đi về hướng tây nam, chắc là khoảng một cây số là tới, có lẽ Lam đi lạc ở chỗ đi vệ sinh”
“Được, chú biết rồi, nói với người của đoàn phim, quay về đi, chú không muốn thấy người chướng mắt vướng víu”
Quan Triều Viễn mở cửa xe, cuối cùng cũng xuống xe.
“Chú, người của đoàn phim ít nhất cũng có thể giúp đỡ, chú chỉ có một mình..”
Lẽ nào chú ấy định đơn thương độc mã vào núi tìm người sao?
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng.
“Thế nhưng..”
“Ở đâu ra lắm nhưng nhị thế?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn lộ rõ vẻ tức giận.
Mục Nhiễm Tranh liền không dám nói thêm gì nữa.