Tô Lam nhất thời quá sợ hãi: “Người phụ nữ cậu nói có phải là…”
Lâm An Nguyên có chút xấu hổ cúi đầu xuống: “Chính là cái gì mà… nữ thần quốc dân mới được phong, Lê Duyệt Tư.”
Hóa ra lại là cô ta.
Dưới chân Tô Lam mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững.
“Chị Tô Lam, chị không sao chứ?”
Tô Lam nhìn thấy gương mặt buồn bã của Lâm An Nguyên, mắt đỏ lên.
Ngay vừa rồi Lâm An Nguyên nói người cậu ấy đẩy là ai, Tô Lam cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Vì sao với thế lực như vậy của nhà họ.
Lâm, lại không thể giải quyết một chuyện nhỏ như vậy.
Tại sao đã nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài, còn có thể lại một lần nữa bị bị bắt vào, còn bị đánh.
Đó là bởi vì Quan Triều Viễn ra tay.
Tô Lam lấy ra một khăn tay đưa vào: “Đừng sợ, chị sẽ nghĩ cách.”
Nói xong lời này, cô xoay người rồi đi ra ngoài.
Vị cảnh sát Vương kia nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, không khỏi nói nhiều hơn một câu: “Vốn chỉ là một vụ xây xát nhỏ, nhưng mà người bị hại bên kia cứ đòi lập án, lại tố cáo mưu sát, chúng tôi cũng không có cách nào.
Nếu cô có cách nào liên lạc với bên bị hại, có thể hòa giải với bên kia, nói không chừng còn có đường sống”
Hòa giải?
Nếu là người khác, có lẽ còn có thể.
Nhưng bây giờ người bị thương chính là Lê Duyệt Tư, người ra tay giúp cô ta lại là Quan Triều Viễn, điều này giải hòa thế nào?
Ngay tại lúc Tô Lam thất thần, văn phòng cảnh sát bên kia, một người đàn ông mặc vest đen đi ra.
Anh vừa mới cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn tú kia lạnh lẽo, không khí quanh thân lại thấp đến đáng sợ.
Đúng là Quan Triều Viễn.
Anh vừa ngẩng đầu thì thấy được Tô Lam.
Trên người cô vẫn đang ướt sũng, sợi tóc vẫn đang không ngừng nhỏ nước long tong xuống sàn.
Trên gương mặt kia dù đang cười nhưng vẫn trắng bệch, mắt vẫn đang đỏ đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.
Lúc này cô đang cúi đầu thảo luận gì đó với cảnh sát Vương, cho nên cũng không hề chú ý gì sắp đụng đến máy lọc nước phía bên này tới nơi.
Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của cô, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy một sự tức giận vô danh đột nhiên xông lên.
Anh bước vội đi lên, một cước đá cái máy lọc nước ra.
“Äm!”
Một tiếng ầm vang lên.
Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên: “Đi đường mà không nhìn à?”