Một dòng điện ấm áp chạy qua tim Tô Lam, đây là điều cô lo lắng nhất.
Điều cô sợ nhất là một ngày nào đó mọi người đều biết cô là cô Ôn, cô sẽ không còn tên của mình nữa.
Tiếng quát tức giận này của Quan Triều Viễn khiến cho tất cả các phóng viên hoảng sợ, không ai dám tái phạm.
“Tô Lam, cô đã bao giờ nghĩ đến việc sinh con thứ hai chưa?” Một phóng viên bắt đầu chuyển chủ đề sang Tô Lam.
“Hả? Tôi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, có thể một thời gian nữa sẽ có kế hoạch.”
Tô Lam vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, không ngờ lại bắt đầu bị giục sinh con thứ hai.
“Không sinh! Dù gì cô cũng là phụ nữ, nhưng chắc chắn cô chưa từng sinh con đúng không? Cô biết phụ nữ sinh con khó khăn nhường nào không? Cô tự sinh một đứa đi rồi biết!”
Người hỏi câu này là một phóng viên nữ, Quan Triều Viễn nghe thấy câu hỏi này lập tức hét lên với nữ phóng viên kia.
Nữ phóng viên sợ hãi suýt khóc.
Tô Lam ngượng ngùng, Quan Triều Viễn thật sự đã chuyện bé xé ra to.
Bởi vì Quan Triều Viễn luôn mang vẻ mặt tức giận, dáng vẻ đó như kiểu ai muốn bắt nạt vợ anh thì anh sẽ liều mạng với kẻ đó!
Mọi người không dám hỏi nên buổi phỏng vấn cũng kết thúc sớm hơn.
Hai người lên xe về nhà.
Quan Triều Viễn ngồi thẳng lưng, lần đầu tiên trải nghiệm chuyện thế này.
“Có phải vừa rồi anh thể hiện không tốt lắm không?”
Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, dường như không muốn đối mặt với chủ đề này.
Tô Lam không nhịn được bật cười thành tiếng, hoá ra người đàn ông này cũng có lúc không tự tin à?
“Em cười cái gì?”
“Không có gì, anh thể hiện rất tốt, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, doạ cho các phóng viên đó sợ đến mức không dám nói nữa nên cuộc phỏng vấn kết thúc sớm, chúng ta mới có thể về nhà sớm thế này.”
“Gà mẹ bảo vệ gà con cái gì, rõ ràng là gà trống bảo vệ gà mái!” Quan Triều Viễn sửa lại.
“Anh mới là gà!”
“Em nói trước mà!”
“Được được được, em nói trước, em sai rồi.” Tô Lam nói xong thì nép vào lòng Quan Triều Viễn.
Cuối cùng cũng công khai!
“Có phải chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi không?” Tô Lam dựa vào ngực Quan Triều Viễn, ngọt ngào hỏi.
“Sao, em nóng lòng muốn kết hôn với anh rồi à?”
“Đúng thế, em không thể chờ đợi được nữa!”
Vừa về đến nhà, Quan Triều Viễn đã kéo tay Tô Lam chạy một mạch lên lầu, cho đến khi vào phòng ngủ mới dừng lại.
“Anh chạy làm gì đấy?” Tô Lam thở hồng hộc nhìn Quan Triều Viễn.
“Không phải em nói không đợi được nữa sao? Anh không thể để em chờ lâu!” Quan Triều Viễn nói rồi ôm Tô Lam vào lòng để hôn.