Quan Triều Viễn mơ hồ cảm thấy sau khi bản thân mình tỉnh lại, giống như là đã lãng quên đi ký ức về điều gì đó rất quan trọng.
Chẳng lẽ, có liên quan đến chuyện Tô Lam đang phải giấu giếm.
“Còn muốn lừa tôi?”
Quan Triều Viễn ở cùng cô một thời gian.
Cũng coi như hiểu rõ được tính cách của cô.
Bề ngoài nhìn có vẻ trong sáng quật cường, thật sự nội tâm lại rất mềm yếu hiền lành.
Hơn nữa, anh biết cô sợ nhất là cái gì.
“Tôi không có gạt anh! Ứ…” Tô Lam sợ hãi liếc nhìn anh Cái tên khôn kiếp này, một tay bịt mặt Tô Mỹ Chí, sau đó lại cưỡng hôn cô.
Cô vội vàng lùi lại, che miệng mình lại: “Anh!”
Quan Triều Viễn ép đến vách tường, chắn lại đường đi của cô: “Nói hay không?”
“Không nói? Vậy tôi sẽ hôn cho đến khi em chịu nói mới thôi.”
“Anh!” Tô Lam bị một kẻ mặt dày vô liêm sỉ như anh chinh phục rồi.
“Hay là nói, em vốn dĩ muốn được tôi hôn em?”
“Anh nói bậy nói bạ gì thế!”
“Nói cho tôi biết, buổi tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quan Triều Viễn nhìn cô.
Lần thứ nhất, trái tim có chút đập rộn lên.
Không biết tại vì sao, anh lại có chút căng thẳng.
Tô Lam cản môi, trong lòng đấu tranh tư tưởng.
Quan Triều Viễn tên khôn kiếp, nhìn bộ dạng anh hôm nay, nếu như bản thân mình không đem sự thật nói ra, sợ rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng mà, nói ra rồi thì sẽ..
Không dám tưởng tượng hậu quả.
Tô Lam heo chết không sợ nước sôi: “Tôi cái gì cũng không biết.”
“Nhìn bộ này, chắc em vẫn chưa giác ngộ ra!” Quan Triều Viễn cười lạnh lùng, ôm chặt Tô Mỹ Chí quay người cô bé lại rồi nói với cô: “Nếu như đợi tôi đích thân điều tra camera, phát hiện ra em nói dối. Tôi sẽ lập tức ném em vào trong phòng bệnh…”
“Thật bạo lực…”
“Làm chuyện đó!”
Cả người của Tô Lam rung lên, vô cùng sợ hãi nhìn anh.
Cái tên khốn kị Lại dám uy hiếp cô như thết Dứt lời, Quan Triều Viễn quay lưng, chuẩn bị rời khỏi.
“Đêm hôm đó, anh bị bỏ thuốc, sau đó lại bị trúng mọt dát dao, cả người đã bị mất đi ý thức.” Tô Lam rốt cuộc không chịu nổi áp lực, suy sụp mở miệng nói.
“Tiếp tục nói.”
“Anh đánh bị thương bọn người Lục Anh Khoa, còn tưởng tôi là Tô Bích Xuân…”
“Cô nói cái gì?”