Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2631

Sau khi Tô Lam hét lên những lời này, Quan Triều Viễn thật sự ngoan ngoãn nghe lời, không nhúc nhích nữa.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc, giặt sạch khăn lau lại cho anh.

Giờ phút này, cô chỉ có thể thôi miên chính mình: Cái này chính là tắm rửa cho thú cưng của mình, không được hiểu sai.

Không biết phải chịu áp lực trong bao lâu, cuối cùng Tô Lam cũng hoàn thành rồi.

“Phù…”

Cô thở phào một hơi thật dài.

Ngẩng đầu liếc nhìn Quan Triều Viễn, phát hiện anh vấn duy trì động tác vừa rồi như trước.

Bỗng chốc, cô lại cảm thấy hơi không đành lòng.

Nói thế nào anh cũng là người bệnh, như thế này có tính là ngược đãi anh không?

Tô Lam cắn răng, lấy khăn tắm trên đầu anh xuống.

Vừa động lập tức nhìn thấy trên trán anh nổi gân xanh, còn cả mồ hôi lấm tấm.

Đôi con ngươi đen nhánh kia, không còn bĩnh tĩnh như vừa rồi.

Bên trong giống như có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động, giống như muốn ăn thịt người.

Anh Quan, mị hoặc, mang theo hơi thở nguy hiểm áp lực mười phần.

Giống như là một con sư tử ẩn núp đã lâu, nay đột nhiên thấy được con mồi ngon miệng.

Tô Lam chỉ cảm thấy trái tim mình “phịch” một tiếng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng bởi ánh mắt bá đạo nà Cô vội vàng mở một con mắt khác, có hơi lắp bắp mở miệng hỏi anh: “Cậu Quan, tôi làm anh đau sao?”

Tay cô xoắn xuýt trước ngực, không dám đối mặt với anh.

Quan Triều Viễn hơi mở nhẹ môi mỏng, giọng điệu trầm thấp.

Ánh mắt kia giống như ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô: “Đau thì không đau chỉ là có chút khó chịu thôi.”

Ban đầu Tô Lam còn hơi lo lắng nhưng sau khi nghe anh nói mình khó chịu thì khuôn mặt nhỏ lập tức thay đổi trong chớp mắt.

“Khó chịu sao? Có phải tôi vừa đụng trúng vào vết thương của anh hay không?”

Cô vừa nói vừa vội vàng dựa vào muốn kiểm tra, vừa kiểm tra vừa nghỉ ngờ hỏi: “Không phải chứ, miệng vết thương của anh đều ở trên tay, chẳng lẽ là xe đụng trúng vào chân rồi hả?”

Hơi thở của Quan Triều Viễn bất chợt có hơi gấp gáp, nặng nề.

Cô nhóc này không biết động tác của mình nguy hiểm cỡ nào hay sao!

Nếu như không phải tình trạng cơ thể mình không cho phép thì có lẽ ngay lập tức, anh sẽ giải quyết cô tại chỗ này luôn mất.

‘Thẳng cho tới khi trên đỉnh đầu truyền tới tiếng rên nhẹ, Tô Lam mới đột ngột tỉnh táo lại.

Động tác trên tay dừng lại, cô bối rối ngẩng đầu nhìn lên ủa nhiên đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Quan Triều Viễn Hỏng bét Chẳng lẽ Quan Triều Viễn nói khó chịu là ám chỉ ý gì khác hay sao!

“Anh… Anh nói khó chịu…”

Tô Lam nói chuyện hơi lắp bắp.
Chương 2632

Quan Triều Viễn nhìn qua cô: “Nếu như em tiếp tục như vậy nữa, vậy tôi không chỉ có khó chịu thôi mà còn có khả năng sẽ bị đùa tới hỏng mất đó!”

“Ầm!”

Khuôn mặt của Tô Lam bất chợt “bùm!” một cái đỏ bừng lên Dường như là theo phản xạ có điều kiện mà cô đứng bật dậy.

Tay chân cũng vội vã rụt trở về, giơ cao lên: “Tôi, tôi không phải cố ý, tôi không có.

Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là mình đã lau xong rồi, muốn giúp anh mặc quần áo lại thôi…”

“Vậy bây giờ em dự định mặc kệ nó hay sao?”

Giong điệu của Quan Triều Viễn vô cùng đè nén, nhìn qua đúng là đang kìm nén tới khó chịu.

Tô Lam có hơi mềm lòng, nhưng mà…

Bây giờ anh đang bị thương đó.

Cho dù mình muốn giúp anh cũng không có cách nào cả.

Cô cản nhẹ môi mình, kiên trì đứng đó dùng giống như muốn dỗ con nít mà nói: “Bây giờ anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi”

Á ệ Triều Viễn hơi lấp lóe, từ Vậy trước tiên em mặc quần áo. lại cho tôi đi: Tô Lam sửng sốt, hình như không ngờ rằng anh lại dễ nói chuyện như vậy.

Chỉ là tóm lại cũng chính anh nói ra nên Tô Lam nhanh chóng ra tay: “Uống nước không?”

Triều Viễn nhìn cô một cái, sau đó mở miệng ra.

Tô Lam: “…”

Không phải tay phải vẫn còn cử động được hay sao!

Quan Triều Viễn cau mày, lại nhắc nhở cô lần nữa.

“Tôi bị thương.”

Được rồi, cô thua còn chưa được hả!

Đưa ly nước tới bên cạnh anh, cho anh uống hai ngụm, lúc sau Tô Lam mới để cái ly xuống Lúc cô đang chuẩn bị căn dặn cái gì đó thì điện thoại trong tay của cô lại vang lên.

Cô quay người sang bên cạnh nhận điện thoại: “Alo?”

Đầu bên kia điện thoại có giọng nói hơi do dự: “Tô Lam, bây giờ cơ thể cậu Quan sao rồi?”

Tô Lam quay đầu nhìn qua Quan Triều Viễn nói: “Có phải bên đoàn phim bên kia có việc gì không?”

Phương Trí Thành thở dài một hơi, hơi bất đắc dĩ nói: “Là chuyện như vầy, buổi chiều có mấy diễn viên tới thử vai, bởi vì mấy cô gái này vẫn cần tới cô phối hợp cho nên yêu cầu cái gì thì có lẽ cô cũng hiểu rõ.”

“Vậy tôi sẽ lập tức tới ngay.”

“Bên kia của cậu Quan không sao chứ? Cô nói với anh ấy một chút, nhiều nhất là khoảng hai giờ sẽ giải quyết xong việc”

“Được rồi, anh đừng dài dòng nữa”

Sau khi cúp điện thoại xong, Tô Lam vừa quay đầu lại thì rõ ràng cảm nhận được ý lạnh trào ra từ trên người Quan Triều Viễn, khiến cho người ta lạnh buốt cả người.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao mình chỉ mới nhận điện thoại xong thì lại không vui như vậy rồi!

“Cậu Quan..”
Chương 2633

Cô còn chưa nói xong thì Quan Triều Viễn đã mở miệng với giọng điệu lạnh như băng: “Đại Đường Vô Song được đầu tư hơn chín nghìn tỉ, thiếu một bác sĩ nhỏ như em thì không được à? Nếu không, thay một đạo diễn khác không phải sẽ tốt hơn sao?”

Tô Lam thật sự có hơi bế tắc.

“Cậu Quan, bởi vì lần này chọn mấy nữ diễn viên phối hợp, có mấy kỹ năng là phải cần sự phối hợp với nhau cho nên đạo diễn cảm thấy tôi sẽ hợp với tuyến nhân vật này do tôi từng đọc qua tâm lý học, cho nên mới nhờ tôi giúp một chuyện nhỏ thôi. Công việc này tôi vẫn luôn làm, nhưng đột nhiên thay người có lẽ họ sợ không kịp xem kịch bản rồi phỏng đoán sai nhân vật mất”

Cô vừa giải thích vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Tôi sẽ để người săn sóc đặc biệt tới chăm sóc riêng cho anh, nếu anh muốn ăn thứ gì thì cứ nói với họ một tiếng.”

Trên khuôn mặt của người đàn ông lập tức trầm xuống.

“Nếu công việc đã quan trọng như vậy thì cũng không cần xin nghỉ phép chăm sóc cho tôi nữa đâu.”

Tô Lam sửng sốt một hồi, không kịp phản ứng sao đột nhiên anh trở mặt như vậy: “Tôi chỉ ra ngoài hai tiếng thôi, rất nhanh là về rồi mà, ngoan nào!”

Môi mỏng Quan Triều Viễn vì không vui nên mím thẳng tắp về một đường, cả người trên cơ bản đều vô cùng lạnh Thấy cảnh này, Tô Lam chỉ cảm thấy có hơi bó tay.

Cái tên này sao mỗi lần bị thương thì dường như còn muốn ấu trĩ hơn con nít nữa chứ!

Tròng mắt của cô đảo một vòng, cô quay người chạy tới bên giường.

Trực tiếp bưng mặt của anh lên, cúi đầu hôn xuống một chút.

Bất thình lình bị hôn như vậy, Quan Triều Viễn cũng hơi ngẩn người.

Một hồi lâu sau, anh mới khôi phục bình tĩnh lại Đang lúc chuẩn bị ôm cả người cô đáp lại thì cô nhóc này đột nhiên lại lùi về sau Cô chớp chớp mắt hai lần, sau đó đôi mi mắt dày hơi run rẩy nói: “Hôn tạm biệt”

Cô nói xong câu này thì lập tức dí dỏm xoay người sang chỗ khác, chạy nhanh như chớp ra ngoài không thấy bóng dáng đâu Quan Triều Viễn: “…”

Trong hơi thở, vẫn còn lưu lại hương thơm của cô gái nhỏ.

Nghĩ tới việc cô chủ động nhào lên hôn mình, còn có dáng vẻ linh động lúc rời đi. Đột nhiên Quan Triều Viễn cảm thấy lồng ngực của mình “bịch bịch” từng trận cuồng loạn.

Hơi thở của anh hơi dồn dập, đưa tay lên che ngực của mình lại.

Đây là… tiếng tim đập.

Cũng đồng nghĩ với… cảm giác động lòng.

Lúc trước Cố Đức Hiệp nói bởi vì cô không thú vị cho nên mới lựa chọn co cảng lên đi tìm Liễu Mộng Ngân.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cô gái như vậy sao lại có thể là không thú vị cơ chứ!

Chỉ là, bởi vì công việc quá mức đáng ghét nên mới để anh một mình ở chỗ này thôi.

Điểm này khiến cho Ông chủ Quan nhà mình có cảm giác vô cùng khó chịu.

Sau khi Tô Lam thu dọn xong đồ đạc, vừa mới đi tới sảnh trước thì bất chợt nhìn thấy hai chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một trước một sau dừng lại trước cổng.

Rất nhanh, cửa xe được mở ra.

Ba người Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài, còn có Hoa Đông dẫn đầu đi xuống Ngay sau đó, bên trong chiếc xe thứ hai, Lục Mặc Thâm cũng đi theo xuống xe.
Chương 2634
Tần Tấn Tài vừa nhìn thấy Tô Lam đã lập tức chào hỏi: “Chị dâu nhỏ, chị muốn đi đâu đây?”
Tô Lam vừa nhìn thấy bọn họ, trong mắt phát sáng lên nói: “Các người tới vừa đúng lúc đấy, bây giờ tôi muốn đi một chuyến sang đoàn làm phim bên kia, có lẽ chừng hai tiếng nữa mới có thể quay về, các người đi lên với cậu Quan đi.”
“Haiz, tôi nói này chị dâu nhỏ, chị đó, có công việc gì thì cũng không nên đẩy cho chúng tôi mà…”
Tân Tấn Tài còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy bóng dáng Tô Lam đâu khổ nữa.
“Cốc cốc..”
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ đã bị người †a gõ vang.
Giong nói của bảo mẫu từ ngoài cửa vọng vào: “Cậu chủ, bác sĩ Tân và ba người bạn khác của cậu tới đây thăm cậu đây ạ”
Tần Tấn Tài đang định đẩy cửa đi vào, thì nghe bên trong truyền tới giọng điệu lạnh như băng: “Kêu họ biến đi!”
Động tác trên tay Tân Tấn Tài dừng lại, trong nháy mắt khuôn mặt đen lại.
Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy Tân Tấn Tài, một tay khác thì đẩy cửa phòng ra Tân Tấn Tài có thể sợ anh nhưng Lục.
Mặc Thâm anh ta thì không hề sợ nha.
Lúc bốn người đi tới, thì nhạy cảm phát giác không khí trong phòng hình như không đúng lảm.
Bởi vì lúc này, cậu chủ Quan đang ngồi ở trên giường.
Vô cùng lạnh lùng liếc vào tờ báo kinh tế và tài chính trong tay mình.
Mỗi một cái lật chuyển trang đều vô cùng nặng nề, dáng vẻ khó chịu mười phần rõ ràng.
Mà trên khuôn mặt đẹp trai kia là nặng nề khó tả, lông mày cũng cau chặt lại Trên dưới cả người đều lộ: đừng làm phiền tới tôi, tránh tôi xa ra một chút!
Mấy người Thẩm Tư Huy đều hai mắt liếc nhìn nhau một cái.
Ngược lại vẫn là Lục Mặc Thâm mở miệng trước: “Đây là… cãi nhau sao?”
Quan Triều Viễn vẫn giữ dáng vẻ âm trầm như cũ, không thèm nói chuyện tới. Chỉ là động tác lật sách trên tay càng lúc càng nặng hơn.
Kiểu này giống như ước gì có thể xé nát cuốn tạp chí trong tay cho xong.
Tần Tấn Tài vội vàng cười tủm tỉm đưa bó hoa tươi trong tay đặt lên đầu giường: “Ai nha, anh trai, chị dâu nhỏ chỉ ra ngoài khoảng hai giờ thôi, rất nhanh đã trở về, anh đừng dỗi mà”
‘Säc mặt Quan Triều Viễn càng lúc càng đen.
Anh trực tiếp vung quyển tạp chí lên: “Ai nói tôi tức giận hả?”
Đầu Tân Tấn Tài tràn đầy vạch đen.
Mặt mũi như này sắp thành bánh bao hấp luôn rồi mà còn nói không tức giận hả!
Tân Tấn Tài lắc đầu, biểu thị mình không có lời nào để nói.
Sau đó tìm cái ghế sô pha ngồi xuống.
Thẩm Tư Huy cũng tùy tiện nhón một quả nho trong giỏ nhét vào miệng.
Anh ta uể oải tựa đầu trước cửa sổ nói: “Sao rồi? Vợ yêu bỏ rơi anh à?”
“Không đến mức đó chứ?” Tân Tấn Tài ở bên cạnh cau mày, gãi gãi ót.
Chương 2635

“Các người cũng không phải không biết tính cách của chị dâu nhỏ, tuyệt đối chị ấy sẽ không dám vứt bỏ anh trai, huống chỉ anh ấy còn đang là bệnh nhân.”

Lục Mặc Thâm ở bên cạnh gật đầu nói theo.

“Theo tôi thấy, anh ấy mới là người cố tình cau có với người ta hơn đấy”

Quan Triều Viễn quét ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lục Mặc Thâm.

“Anh thì cho rằng mình tốt hơn tôi ở đâu hả? Nghe nói hai ngày trước có người đưa phụ nữ cho anh, trực tiếp bị Lê Duyệt Tư chặn ở văn phòng, bị bắt tại trận sao?”

Hoa Đông là một người mê nhiều chuyện, vừa nghe tới loại tin tức có tính bạo phát như này thì con mất lập tức sáng lên.

“Bỏ mẹ thật, thật không nghĩ tới vậy mà cậu Lục cũng chơi lớn như vậy nha? Anh nói thử nghe xem chút coi, anh muốn trộm hương cũng nên tìm chỗ bí ẩn chút chứ! Cứ quang minh chính đại dẫn đến văn phòng như vậy, cái này không phải là đánh “bốp bốp” lên mặt Lệ Duyệt Tư hay sao? Mau nói thử xem nào? Là cô gái nào có thể khiến anh kìm lòng không được tới vậy hả?”

Sắc mặt Lục Mặc Thâm thay đổi mấy lần.

Nghĩ tới dáng vẻ cuồng loạn hai ngày trước của Lệ Duyệt Tư, anh ta không nhịn được mà thấy hơi đau đầu.

Chỉ là chuyện này bọn người Quan Triều Viễn đã biết, anh ta cũng không có cách nào giấu diễm: “Không thể để tôi yên tĩnh một chút hay sao, cứ phải đề cập tới chuyện này à?”

Hai người Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn vừa là bạn cũng vừa là kẻ thù của nhau.

Trên phương diện làm ăn thì hai người họ là bạn bè hợp tác với nhau, nhưng cũng là đối thủ của nhau.

Trên cuộc sống bình thường, trước kia có tin đồn hai người còn là tình địch của nhau nữa chứ.

Bây giờ miễn cưỡng coi như là nửa bạn bè đi.

Quan Triều Viễn biết rõ tính cách Lục Mặc: Thâm sẽ không làm ra loại chuyện như này.

Hơn nữa, nghe nói tổng giám đốc Vương kia đã dẫn theo vũ nữ ở quán bar cho nên việc này là càng không thể nào được.

Dù sao khẩu vị Lục Mặc Thâm cũng không thể nát tới trình độ đó được.

Ở bên cạnh đó, Hoa Đông lại mang dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi nói này cậu Lục, anh cũng đừng nhìn dáng vẻ bình thường đoan trang nhã nhặn, không để tâm cái gì cả của Lệ Duyệt Tư mà lầm, thật ra nếu như cô ấy thật sự muốn ghen tuông thì phụ nữ bình thường đừng tính là gì hết”

Quan Triều Viễn lạnh lùng quét mắt qua nhìn anh ta rồi nói: “Nói giống như là cậu từng có phụ nữ không bằng ấy”

Hoa Đông nghe xong lời này thì lập tức không vui trả lời lại: “Anh trai này, anh nói chuyện thì cị phải chú ý một chút chứ. Tôi nói cho anh độc thân hơn hai mươi năm thì tay phải này của tôi cũng không phải chỉ để đùa giỡn đâu nha.”

“Xuỳ!” Tân Tấn Tài nghe xong câu này thì thiếu chút nữa là nhịn không được mà phun ra ngoài.

Anh ta lập tức quay về phía Thẩm Tư Huy ra hiệu: “Các người cũng đừng quên, vậy mà Hoa Đông là người có phẩm chất ngây thơ nhất trong mấy anh em chúng ta đó.

Chưa từng yêu đương bao giờ nhưng mà vào mấy năm trước, thanh xuân hừng hực chơi đùa hơi quá, đi vào trong quán bar tìm một em gấi rồi đưa lần đầu của mình cho cô ta luôn, nên chuyện này rõ ràng trước mắt quá rồi. Người ta cũng khôn phải còn là con nít nha, mọi người không được cười cậu ấy”

“Tân Tấn Tài, tôi giết cậu, cậu có tin hay không?” Hoa Đông bị chọc trúng chỗ đau trong lòng nên trong nháy mắt lập tức nổi sùng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK