Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên đầy u ám Trong ánh mắt vô cùng sắc bén kia, gió lớn và mưa rào đang từ từ đến.
Chơi trò này với anh ta sao?
Đây đều là những trò mà trước đây Lục Mặc Thâm đã từng chơi qua, đã cực kỳ điêu luyện!
Nếu như bây giờ, Lâm Thúy Vân nhìn thấy Lục Mặc Thâm, nhất định cô ấy sẽ được mở rộng tầm mắt.
Chỉ là sự khác biệt khi anh ta tháo kính xuống thôi mà khí chất của anh ta đã thay đổi hoàn toàn.
Trước khi tháo kính ra, anh ta là giáo sư Luc nhã nhặn, lịch thiệp.
Còn bây giờ, khi anh ta tháo kính ra, anh ta đã bị ác hóa hoàn toàn.
Dường như là toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng sự ác độc và tàn nhẫn, ngay cả một sợi tóc cũng bị dính sự điên cuồng ma quỷ này.
‘Sau một lúc im lặng, anh ta đưa tay, lấy điện thoại di động ra rồi bấm một số điện thoại “Vừa rồi, cậu đã nhận được tất cả ảnh được gửi vào hòm thư của cậu chưa?”
Người trợ lý ở đầu dây điện thoại bên kia gật ã nhận được rồi ạ, thưa ông chủ”
“Trước mười giờ ngày mai, tôi muốn thấy tất cả những hình ảnh giường chiếu của tôi và Lâm Thúy Vân trên trang thông tin của trường Cao.
đẳng Y tế Lan Ly cũng như tất cả những trang thông tin lân cận khác.”
“… Dạ ông chủ? Tôi… Tôi không hiếu ý của ngài cho lắm, ngài làm như vậy l Trợ lý đặc biệt Lý có chút bối rối.
‘Vào buổi chiều, hiệu trưởng trường Cao đẳng Y tế Lan Ly đã gọi điện tới và thông báo: Đã lộ ra những bức ảnh của ông chủ và cô Lâm, hai người đang hôn nhau say đắm trên một bài viết đã được đăng trên trang thông tin của nhà trường.
Hơn nữa, không có trang thông tin nào của các trường đại học lân cận không xuất hiện bài viết mang tính phá phách này.
Các bài viết được viết với nhiều hình ảnh và nội dung rất phong phú, mỗi bức ảnh đều có độ phân giải HD cao, được lựa chọn một cách cẩn thận.
Ngay cả những biểu cảm say mê, đảm đuối của hai người họ khi hôn nhau cũng cực kỳ rố ràng, Chưa hết, những bức ảnh được đăng tải trên các trang thông tin đều vô cùng tinh xảo, cho dù chụp ở góc độ nào đi chăng nữa cũng có thể lộ ra rõ khuôn mặt của Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm.
Bởi vì tin tức cực kỳ nóng hổi này, cả trường Lan Ly như nóng lên, sôi sùng sục.
Bên dưới bài đăng liên tục có những người tự xưng là biết rõ mọi chuyện vào vạch trần sự thật: Họ nói Lâm Thúy Vân và giáo sư Lục giả vờ giả vịt, yêu đương bí mật, lén lút.
Nói bề ngoài hai người thể hiện ra là bộ dạng không hợp nhau, đối nghịch như lửa với nước, thế nhưng thực chất lại là hòa hợp như cá và nước.
Thậm chí có một số người chuyện bé xé ra to, làm lố mọi chuyện, đề xuất đuổi việc giáo sư Lục và đuổi học Lâm Thúy Vân ra khỏi Lan Ly Bây giờ mọi chuyện đã ồn ào và nghiêm trọng như vậy, nhưng ông chủ không những không thanh minh, giải oan mà lại còn muốn tự dội thêm dơ dáy vào bản thân mình, tiếp tục phát tán những hình ảnh giường chiếu của hai người lên mạng, vậy có phải là điên rồi hay không?
Đối mặt với sự thắc mắc của trợ lý đặc biệt Lý, Lục Mặc Thâm không giải thích gì Trên gương mặt anh ta cũng không để lộ ra nhiều biểu cảm gì, nhưng giọng nói của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ: “Chỉ cần làm theo những gì tôi đã nói là được.”
Trợ lý đặc biệt Lý gật đầu: “Vâng, thưa ông chủ”
“Ngoài ra, trong vòng nửa tiếng nữa, hãy hack tài khoản người đã đăng bài và điều tra rố nơi bài đăng được đăng lên mạng. Ngày mai, tôi muốn Tìm ra người này”
“Vâng, thưa ông chủ”
Lan Ly lúc nào cũng có rất nhiều sinh viên xã hội — tức là những sinh viên quay lại trường đại học để đào tạo chuyên sâu thêm một vài năm nữa sau khi đã tốt nghiệp đại học được mấy năm.
Thậm chí có người đã lập gia đình sinh con, có người bụng mang dạ chửa phải tạm dừng việc học giữa chừng và bảo lưu việc học.
Chương 2931
Vì vậy, ở Lan Ly, chuyện thầy trò yêu nhau cũng không phải là một hành vi xấu xa, có lệnh cấm đoán rõ ràng.
Đợi đến khi Lâm Thúy Vân tốt nghiệ mối quan hệ tình yêu thầy trò này cũng có thể trở thành một chuyện tình đẹp mà ai ai cũng ca tụng.
Nhưng bây giờ, Lục Mặc Thâm vẫn còn là học sinh cũ của Lan Ly, mà Lâm Thúy Vân thì cũng chưa tốt nghiệp.
Vì vậy, Lục Mặc Thâm là một giáo viên, thực sự là anh ta không thể có bất kỳ tranh chấp tình cảm nào với học sinh.
Nếu không thì dưới sức ép của dư luận ở trường học, để bảo toàn lực lượng giáo sư có chất lượng chuyên môn cao, rất có thể nhà trường giải quyết chuyện này bằng cách tối ưu nhất là đuổi học sinh viên ra khỏi trường.
Xuất thân của Lục Mặc Thâm rất vững chắc, hơn nữa, anh ta còn là một giáo sư được đặc biệt mời tới giảng dạy.
Nên có thể nói, việc nhà trường hủy hợp đồng với anh ta khó có thể xảy ra được.
Như vậy, nếu tính theo cách này, thì cuối cùng, Lâm Thúy Vân vẫn là người bị hại nhiều nhất của toàn bộ vụ việc này.
Nếu như đã để lại một dấu vết lịch sử không tốt ở trường cao đẳng cấp cao nhất Lan Ly này,có thể sẽ bị đuổi khỏi trường,lúc đó thì không cần phải nói đến việc làm phim và xuất hiện trên truyền hình,chỉ sợ răng ngay cả một quảng cáo nho nhỏ cũng không có mà nhận.
Có lẽ Lục Mặc Thâm là người vô cùng thông minh, đương nhiên là anh ta có thể nghĩ đến những chuyện này.
Thế nhưng càng suy nghĩ kỹ thì ánh mắt của anh ta lại càng lạnh lùng hơn bao giờ hết Đúng lúc này, một tiếng giày cao gót lộc cộc, lộc cộc vang lên từ bên ngoài cửa phòng làm việc.
Giọng nói này khiến Lục Mặc Thâm lấy lại tỉnh thần.
Anh tat lại đeo kính mắt lên, xoay người đứng phía trước cửa.
Một tiếng động nhẹ nhàng, Cửa kính của phòng làm việc được một người nào đó đẩy vào từ bên ngoài Một bóng dáng cao gầy và kín đáo ung dung, từ từ chậm rãi bước vào.
Nếu đó không phải là Lê Duyệt Tư thì là ai?
Cô ấy đóng cửa một cách duyên dáng, sau đó tháo kính râm trên mặt xuống.
Khi cô ấy mở miệng nói chuyện, giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh: “Lục Mặc Thâm,anh vẫn chưa tan làm sao?”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Cũng sắp rồi”
Ánh mắt của Lệ Duyệt Tư nhìn anh ta chằm chăm: “Anh có rảnh để ăn một bữa cơm cùng với em không? Là vợ sắp cưới của anh mà hơn một tuần rồi em không được nhìn thấy anh đấy”
Nói xong những lời này, biểu cảm trên mặt Lệ Duyệt Tư vô tình lộ ra một chút oán hận, giận dỗi: “Em đoán, nếu như em không tới tìm anh thì cả đời anh cũng sẽ không có ý định đi tìm em đâu đúng không?”
Lục Mặc Thâm giương mắt nhìn cô ấy, chỉ nhìn cô ấy như vậy mà không lên tiếng.
Bị anh ta nhìn chảm chắm như vậy mà hình như Lệ Duyệt Tư không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.
Cô thản nhiên cười cười: “Mặc Thâm, anh không biết sao, hôm nay dì đã gọi điện đến cho em”
‘Vừa nói, Lê Duyệt Tư vừa quay người và đi đến bên cạnh bàn làm việc.
Nhìn thấy tách trà đặc biệt của Lục Mặc.
Thâm, cô ấy tiện tay cầm lên và nhấp một ngụm: “Anh có biết dì ấy đã nói gì với em không? Dì ấy liên tục thúc giục chúng ta thông báo chuyện kết hôn của anh và em cho mọi người biết.”
Từ đầu đến cuối, Lục Mặc Thâm không hề đáp lại lời của cô ấy.
Lệ Duyệt Tư vẫn không cảm thấy xấu hố: “Anh cũng biết rồi đấy, sức khỏe của dì không được tốt cho lắm. Anh thì suốt ngày bận rộn công việc, cũng không có thời gian để thường xuyên về thăm dì ấy. Dì ấy rất lo lắng cho anh đấy”
“Hôm nay em đã hẹn với dì rồi. Hai ngày nữa anh có thế sẽ giải quyết xong xuôi công chuyện.”
“Ba ngày nữa, chúng ta sẽ về thủ đô để thăm dì ấy, nhân tiện bàn bạc sớm chuyện kết hôn của chúng ta với dì ấy luôn”
Chương 2932
Mãi cho đến lúc này, ánh mắt của Lục Mặc Thâm mới nhìn đến cô ấy, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Duyệt Tư…”
Lê Duyệt Tư vẫn giữ nụ cười địu dàng trên môi, như thể cô ấy không nghe thấy những gì mà Lục Mặc Thâm nói: “Mặc Thâm, hôm nay em đã đặc biệt đi tìm một thầy bói giỏi, để xem ngày tháng chúng ta kết hôn”
“Anh có biết không? Ngày mùng hai đầu tháng sau sẽ là một ngày tốt, hay là chúng ta tổ chức lễ cưới vào ngày đó nhé?”
“Thực ra em muốn có một đám cưới theo phong cách phương Tây. Càng hoành tráng, càng long trọng càng tốt, có thể mời tất cả những.
người ở thủ đô cũng được.”
“Anh thấy thế nào…”
Lê Duyệt Tư vẫn định nói tiếp, nhưng Lục Mặc.
Thâm lại đáp lời bằng một câu rất hời hợt, như sét đánh giữa trời quang với Lê Duyệt Tư: “Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước”
Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt Lê Duyệt Tư vô cùng kỳ dị, bây giờ gần như nụ cười trên môi cô ấy đã không còn nữa Thế nhưng cô ấy vẫn phải ép buộc bản thân mình giữ nguyên hình tượng đoan trang, dịu dàng, vẫn tiếp tục nói lải nhải, lẩm bẩm: “Đến lúc đó, khi đám cưới của chúng ta diễn ra, anh có thể mời bất cứ ai mà anh muốn.”
“Quan Triều Viễn, thậm chí là cả Tô Lam cũng được, và bạn thân của cô ấy nữa, cái người tên là Lâm Thúy Vân ấy”
“Nế anh đồng ý thì có thể mời tất cả bọn họ.
Ánh mắt của Lục Mặc Thâm nhìn chăm chẵm vào Lê Duyệt Tư, giọng nói của anh lạnh lùng nhất có thể: “Em thực sự định tiếp tục lừa dối bản thân mình như thế này sao?”
Khi anh ta vừa nói hết câu, Lê Duyệt Tư, ban nãy còn đang nói chuyện không ngừng, liến thoảng như chim hót, đột nhiên lại im lặng như tờ.
‘Vốn dĩ ban đầu, bàn tay cô ấy, còn đang buông thống bên người, đột nhiên lại nắm chặt thành nắm đấm.
Cô ấy dùng hết sức lực để nắm chặt tay vào, đến nỗi bàn tay bắt đầu trắng bệch ra.
Một lúc lâu sau, Lê Duyệt Tư tự giễu và cười nhạo bản thân: “Sao, lừa dối bản thân mình sao?
Haha..”
Lục Mặc Thâm đứng yên tại chỗ, lặng lế nhìn cô ấy.
Sau một lúc im lặng, đột nhiên Lê Duyệt Tư ngẩng đầu lên, hình như cả người cô run lên bần bật Trong đôi mắt của cô ấy như có cả ngọn lửa của sự phẫn nộ, giận dữ, cứ vậy nhìn chảm chäm vào Lục Mặc Thâm: “Lục Mặc Thâm, anh dựa vào cái gì mà lại ích kỷ như vậy chứ?”
“Nếu anh cho rằng hai người chúng ta là đang tự lừa dối bản thân, vậy thì tại sao lúc trước khi em theo đuổi anh, anh lại không từ chối em đi?
Đến bây giờ mới, anh mới nói với em là tự lừa dối bản thân?”
“Rốt cuộc anh có biết những gì hay không?”
“Sao anh có thể làm như vậy với em chứ?”
Từng câu từng chữ của Lê Duyệt Tư như nghẹn ngào, giọng cô ấy khàn đặc lại, vẻ mặt cô ấy vô cùng tuyệt vọng.
Lục Mặc Thâm vẫn nhìn cô với gương mặt vô Tình vô cảm, đợi khi cô ấy nói xong, anh ta mới bình tĩnh mở miệng: Lúc trước, khi ở bên cạnh em, quả thực là anh cũng có thích em. Nhưng thứ tình yêu đó, do em đứng núi này trông núi nọ và sự lung lay, không kiện định của anh, tất cả mọi thứ đều đã bị thời gian làm phai mờ.
vì anh mà em đã phải từ Lê Duyệt Tư nhạy cảm, chột dạ nghe được “Không sai, anh đã từng thích em”
“Lục Mặc Thâm, ý của anh là gì? Ý anh là bây giờ anh đã…”
Lục Mặc Thâm từ từ chậm rãi quay người ra ngoài, anh ta nhìn bầu trời đang tối dân bên ngoài cửa sổ: “Anh biết vì anh mà em đã phải từ bỏ những gì”
Chương 2933
“Từ khi còn nhỏ, em và Quan Triều Viễn đã được.
xem là một đôi, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành”
“Nhưng em đã không chọn anh ấy, mà lại chọn anh, người đã từng chẳng thèm để ý đến em “Có lẽ lúc đó, căn bản em cũng không nhận ra rằng người em thực sự yêu, người vốn dĩ vẫn luôn ở trong trái tim em là Quan Triều Viễn”
“Đối với anh, em chỉ là một thử thách đế anh chứng tỏ bản thân mình thôi.
“Sau khi anh đã chỉnh phục được em, sau khi trải qua loại cảm giác vui vẻ ấy, trái tim của em cũng bắt đầu không thể kìm nén được nữa, không thế không hướng về phía Quan Triều Viễn.”
Nói hết câu, Lục Mặc Thâm lại quay người lại, nhìn Lê Duyệt Tư.
Ánh mắt của anh ta, nhìn qua tròng kính, như thể đang đâm thẳng vào trái tim của Lê Duyệt Tư.
Ánh mắt kiểu như thế này khiến cho Lê Duyệt Tư cảm thấy cô ấy không có chỗ nào để trốn tránh: Trái tìm cô ấy chưa bao giờ bị người ta phanh phui như thế.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của Tô Lam thì có lẽ bản thân cô ấy cũng sẽ không biết răng sự phụ thuộc và lưu luyến của cô ấy với Quan Triều Viễn trong từng ấy năm đã trở thành một sự quen thuộc không thể bỏ.
Sự quen thuộc đó thực sự là một thứ vô cùng đáng sợ.
Một khi đã ngủ quen giường rồ sang một ngủ chỗ khác, đương ni ngủ.
Một người đã quen thuộc với bản thân mình, sự quen thuộc đó sẽ lắng lặng thay đổi mọi thứ một cách vô tri vô giác, giống như cơn mưa xuân, khiến bản thân mình không có cách nào để rời xa được người ấy.
Đối với Lê Duyệt Tư, sự quen thuộc của cô ấy với Quan Triều Viễn chính là như vậy.
Thậm chí đến tận khi cô ấy biết được Quan Triều Viễn đã chấp nhận cố gắng, phấn đấu đến quên cả bản thân mình vì Tô Lam, cô ấy mới bừng tỉnh ra: Cuối cùng thì ngay từ đầu, chính cô ấy đã bỏ lỡ một người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Lục Mặc Thâm nhẹ giọng nói: “Thực ra, ngay từ ban đầu em đã yêu Quan Triều Viễn rất nhiều rồi, đến lúc đối n là sẽ bị mất phải không?”
Giọng của anh ta nặng nề như búa bổ.
Tàn nhắn và không thương tiếc đâm thẳng vào trái tìm của Lê Duyệt Tư đau đớn đến nỗi thở không ra hơi “Đừng nói nhảm ở đây nữa, Lục Mặc Thâm, anh đừng ngụy biện cho sự vô trách nhiệm của mình nữa. Rõ ràng chính anh mới là người đã thay lòng đổi dạt”
“Em thật sự quá ngu ngốc đi mà. Vốn dĩ từ trước tới nay, em luôn coi Tô Lam là hồ ly tỉnh.
Thật không ngờ… không ngờ đó lại là Lâm Thúy Vân”
“Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng! Là bạn thân của Tô Lam thì cũng không phải người tử tế gì!
Lục Mặc Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Vì vậy, đó chính là lý do vì sao anh đăng những bức ảnh đó lên trang thông tin của trường sao?”
Lục Mặc Thâm là loại người khôn ngoan như thế nào cơ chứ?
Anh ta chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được rốt cuộc ai là kẻ đứng sau chuyện này.
Lê Duyệt Tư cũng biết rằng cô ấy không thể che giấu được cái trò mèo này của mình với anh †a,cho nên, ngay khi vừa bị vạch trần, cô ấy thậm chí còn không có ý định giấu diếm: “Mặc Thâm,em biết em không thể giấu anh chuyện này, cho nên hôm nay em mới tới đây.
‘Vừa nói, cô ấy vừa tiến lên mấy bước và nằm lấy tay Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng có được không? Giống như trước đây, chỉ cần anh đồng ý với em tất cả mọi thứ như kế hoạch đã đặt ra trước đó, hai chúng ta sẽ kết hôn, em sẽ không truy cứu chuyện của Lâm Thúy Vân nữa”
Khi Lê Duyệt Tư nói những lời này, giọng điệu của cô ấy thể hiện rất rõ sự cầu xin, van nài.
‘Vốn di cô ấy là một người rất kiêu ngạo cơ mà Thậm chí, trong khoảng thời gian nhiều năm hai người quen nhau như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ nói một lời nhu nhược trước mặt Lục Mặc.
Thâm.
Nhưng lúc này, khi cô ấy nhận ra rằng cô ấy có thể sẽ mất đi người đàn ông này, cuối cùng thì cô ấy cũng đã sợ hãi.
Lục Mặc Thâm nhìn cô, nhưng không nói một lời.
Chương 2934
Lê Duyệt Tư nghĩ rằng anh ta vẫn còn đang lung lay.
Vì vậy, cô ấy hạ quyết tâm, hai tay run rẩy bắt đầu từ từ kéo khóa váy của mình xuống.
Cô ấy đang mặc trên người một chiếc váy dài, khi kéo khóa đến chỗ thắt lưng, chiếc váy hoa đã tuột xuống đất dọc theo cơ thể cô ấy.
Cô ấy có một dáng người rất chuẩn, với làn da trắng như tuyết, vòng eo của cô ấy thon thả không tỳ vết, đôi chân thon dài và thẳng tấp.
Vì thường xuyên tập yoga nên trên cơ thể cô ấy gần như không có một chút mỡ thừa nào.
Cô ấy hơi căng thẳng một chút, cô ấy thở dốc và rồi cởi bỏ xuống đất cả mảnh vải che thân cuối cùng.
Tay trái của Lê Duyệt Tư che ở trước ngực, để không lộ ra ngực của mình.
Lê Duyệt Tư bước mấy bước, đến trước mặt Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, anh muốn làm gì em thì làm đi”
Nói xong, cô ấy bỏ tay trái xuống, kiếng chân lên chạm tay vào mặt Lục Mặc Thâm, nhẹ nhàng chạm vào môi anh ta.
Thế nhưng Lục Mặc Thâm không bất kỳ phản ứng nào.
Trong tình thế cấp bách thế này, anh ta bắt đầu lo lảng, sốt ruột, gặm gặm cần cắn.
Môi của anh ta, khuôn mặt anh ta.
Thực sự trông rất buồn cười.
Hai người họ đã ở bên nhau tận năm năm, thậm chí còn đã đính hôn, nhưng ngay cả một nụ hôn sâu còn chưa có.
Lê Duyệt Tư càng nghĩ càng thấy không cam tâm.
Khi cô ấy đang định vươn tay ôm eo Lục Mặc Thâm thì đột nhiên, đôi tay của cô ấy bị Lục Mặc.
Thâm nhanh nhẹn nắm chặt lại.
Lục Mặc Thâm cúi đầu xuống nhìn c‹ Lúc này, khuôn mặt của người phụ nữ này ngập tràn sự bối rối, hai mắt cô ấy đỏ lên, trông vô cùng thảm hại.
“Đủ rồi, không cần phải ép buộc bản thân mình đâu”
Những câu từ nhàn nhạt của Lục Mặc Thâm khiến tuyến phòng thủ tâm lý mà Lê Duyệt Tư vất vả khổ sở dựng lên trong lòng ngay lập tức sụp đổ.
Cô ấy ngồi sụp xuống đất, lấy tay che mặt và khóc nức nở.
Lục Mặc Thâm cởi áo khoác của bộ vest và mặc lên người cô: “Cho dù chúng ta không kết hôn, anh cũng sẽ không để em và nhà họ Lê phải sống vất vả, khổ sở. Em vẫn sẽ có được mọi thứ em muốn, cho dù đó là danh vọng hay tài sản.”
Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy, dửng dưng quay người đi: “Hãy kết thúc mọi chuyện tại đây đi. Vẽ phần nhà họ Lục và nhà họ Lê, cứ để anh giải quyết hết cho.”
“BupI”
Phía sau lưng Lê Duyệt Tư vang lên tiếng đóng cửa, đột nhiên cô ấy quy xuống, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cô ấy không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng cứ khóc mãi khóc mãi, đột nhiên cô ấy không muốn khóc nữa.
Cô ấy ngồi bệt xuống đất, tất cả chỉ còn lại có sự bưồn bã, đau đớn trong lòng Bởi vì mới vừa rồi, cô ấy không có mảnh vải che thân nào khi đứng trước mặt Lục Mặc Thâm.
Người đàn ông đó…
Thậm chí anh ta còn không nhìn thẳng vào cô.
Một chút cũng không có.
“Lục Mặc Thâm, tôi hận anh, cả đời này tôi hận anh, tôi sẽ không để cho các người được yên đâu!”
Sau khi hét lên một cách điên cưỡng, cả người Lê Duyệt Tư không còn chút sức lực nào, cô ấy lảo đảo đứng dậy.
Mặc lại từng cái quần cái áo mà cô ấy đã cởi ra.
Chương 2935
Từng hành động của cô ấy vô cùng chậm , biểu cảm để lộ ra vẻ đau đớn, khổ sở.
Như thể cô ấy đang nhặt lại một chút tự trọng cuối cùng còn sót lại của bản thân mình.
Sau khoảng mười mấy phút, cuối cùng cô ấy cũng lau khô đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt.
Cả người cũng dần dần cảm thấy đỡ hơn, bình tĩnh lại, nhìn qua vẫn thấy được thần sắc đoan trang, dịu dàng, như thể ở đây chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng sâu tận trong đáy mắt cô ấy còn đọng lại một sự lạnh lùng, u ám Cô ấy năm chặt tay thành năm đấm, trên mặt hiện lên một sự thù hận vô tận: “Tô Lam, Lâm Thúy Vân, hai người đã làm cho tôi mất hết mặt: mũi! Cho dù cả đời này, tôi có không làm nên trò trống gì thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không để cho.
mấy người được sống yên ổn! Mấy người cứ đợi đấy”
Tại tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên.
Sau khi Quan Triều Viễn cúp máy, Tô Lam đột nhiên quay người lại: “Sao vậy? Có phải giáo sư Lục bên kia đã xảy ra chuyện gì không?”
Quan Triều Viễn do dự một lúc: “Em còn nhớ dì Lâm không?”
“Gì cơ?”
Tô Lam bị bối rối trước câu hỏi đột ngột này của anh, không hiểu anh đang hỏi gì.
“Hay là tối chúng ta đến nhà họ ăn một bữa cơm đi? Đưa cả hai đứa nhỏ đi nữa.”
Ông chủ Quan Triều Viễn muốn ăn một bữa cơm, sao Tô Lam có thể không đồng ý chứ?
Cô gật đầu: “Được thôi.”
Khi Quan Triều Viễn lái xe đến trước cổng chính của căn biệt thự nhà họ Lâm, đúng lúc gặp gặp mẹ của Lâm Thúy Vân = mẹ Lâm đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn.
“Dì Lâm, dì Lâm”
Quan Triều Viễn mở cửa kính xe, chào hỏi mẹ Lâm vô cùng lễ phép.
Mẹ Lâm vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, hai con mắt bà ấy đã sáng lên ngay lập tức: “Triều Viễn, Tô Lam, hai đứa đến đây để tìm Thúy Vân à?”
Quan Triều Viễn mở cửa xe và bước xuống, đi mấy bước tới chỗ mẹ Lâm: “Chúng cháu đến đây để ăn chực dì một bữa cơm tối, dì có chào đón chúng cháu không?”
Mẹ Lâm vừa nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy đã cười rất tươi, miệng như ngoác đến tận mang tai: “Đương nhiên là phải chào đón rồi, sao lại không hoan nghênh cho được? Hai đứa cứ đi vào trước đi, đợi dì đi chợ mua thêm mấy cái đồ tươi ngon, cho mấy đứa thể hiện tài năng nấu nướng nhé” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Quan Triều Viễn gật đầu rồi đi thắng vào sân trước của căn biệt thự.
Nhìn thấy bóng lưng của Quan Triều Viễn đi trước, Tô Lam cau mày và nhanh chóng đuổi theo.
Cô nắm lấy tay Quan Triều Viễn, tăng tốc chạy theo anh: “Quan Triều Viễn, nói cho em biết, có phải vừa rồi anh vẫn còn chuyện gì đó chưa nói xong đúng không?”
Quan Triều Viễn không định giấu diếm cô nữa, anh lấy điện thoại di động ra, mở trang thông tin của trường Cao đắng Y tế Lan Ly và đưa cho Tô Lam xem: “Em xem cái này đi”
Tô Lam cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm hôn nhau thắm thiết chình ình trên đầu trang thông tin của trường, cô gần như chết lặng: “Trời ơi, tại sao có thể như vậy?”
Quan Triều Viễn bấm chuông, đợi mở cửa: “Hiệu trưởng của trường đã gọi điện thoại cho Lục Mặc Thâm, bây giờ thì lãnh đạo của trường đang họp khẩn. Theo suy đoán của anh thì rất có thể Lục Mặc Thâm sẽ tạm thời nghỉ việc còn Lâm Thúy Vân sẽ bị đuổi học”
Tô Lam có chút không dám tín vào sự thật: “Tại sao vậy chứ? Cho dù hai người thực sự có chuyện gì đó với nhau, vậy tại sao chỉ có một mình Thúy Vân phải chịu phạt Tô Lam còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cánh cửa trước mặt họ được mở ra Người xuất hiện trước mặt hai người họ không ai khác ngoài Lâm Thúy Vân Khi Tô Lam nhìn thấy cô ấy, suýt chút nữa thì Tô Lam trực tiếp cắn vào lưỡi của mình Xong đời, xong đời tồi Không phải là Lâm Thúy Vân đã nghe được những lời cô vừa mới nói đấy chứ?
Cô chỉ thấy Lâm Thúy Vân chớp chớp mắt Khi Lâm Thúy Vân nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng đãng sau Tô Lam, đột nhiên cô ấy lại cười nói vui vẻ: ‘A, nam thần, anh cũng tới thăm Tôi sao?”
Khuôn mặt của Tô Lam ngay lập tức tối sầm lại.